Dịch giả: Tà Dương
A Phi nhìn thấy mọi người không dám tiến lên, liền ra vẻ tiêu sái quay người lại, từ từ cưỡi ngựa đi ra ngoài. Vậy mà giờ phút này, không người nào dám ra tay, cũng không ai dám đuổi theo.
Bọn hắn không nghĩ đến, lúc này chỉ cần một cái phi tiêu, tên gia hỏa đang làm dáng kia liền hóa thành bạch quang mà bay đi.
Nhưng ai biết được?
Người biết đều chết hết, người không biết cũng đã chết.
Trong lòng A Phi cảm thấy bồn chồn, sau khi ra khỏi sơn cốc, nhìn lại không thấy ai đuổi theo, phút chốc liền tăng tốc, chạy về trong thành như một con thỏ. Hắn cầu nguyện không bị người ta phát hiện, khăn che mặt của hắn giờ cũng đã ướt đẫm vì mồ hôi.
Cứ như vậy chạy tới điểm truyền tống, vỗ vào phu xe, truyền tống đến Mạt Lăng.
Hô! Hắn thở dài một hơi rồi tháo khăn che mặt.
Giết người không phải là chuyện người nên làm, bị người truy đuổi tuyệt đối là chuyện khổ. Cũng may mọi chuyện đã xong. Hắn ngồi nghỉ ngơi ở trên thềm đá cả buổi, bình tĩnh lại, đột nhiên đứng lên rồi cất tiếng cười to.
Lần này hắn giết người, lại có thể trong tay hơn trăm người chạy thoát, còn giết chết lão đại của hai bang phái, đây không thể nghi ngờ là thành tựu lớn nhất từ khi A Phi chơi trò chơi đến bây giờ. Mà xét đến cùng, thành tựu chính là võ công của hắn.
Một cái Phân Quang Thác Ảnh, một cái Nhất Vãng Vô Tiền, còn một cái là Già Phong Đáng Vũ.
Võ công tốt tất nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng hơn là người dùng nó.
Lúc trước Kim Hoàn Đao có nói với hắn, không thể nghi ngờ là tuyệt đối chính xác. A Phi biết, chỉ cần hắn cố găng luyện thêm mấy môn võ công nữa, sử dụng đúng cách, thì ở trên giang hồ nhất định sẽ có một chỗ cho hắn. Trong khoảng khắc này, A Phi đột nhiên cảm thấy mình có hi vọng.
Đây là một loại động lực, có hi vọng sẽ có động lực, có động lực sẽ có thành công.
Hắn từ từ đi tới thành Mạt Lăng, rồi đi đến tửu lầu Tiên Hạc. Ở trong này hắn có một cảm giác thoải mái cùng an toàn mà không nói ra được, cho dù phòng ngự bây giờ của hắn là 0, khinh công cũng bị giảm một nửa.
Sau khi lên tới lầu hai, hắn liếc mắt thấy Phong Y Linh và Bách Lý Băng. Vì thế liền đi đến chào hỏi hai người. Hai người cũng nhìn thấy hắn, chẳng qua ánh mắt nhìn chằm chằm vào A Phi bây giờ có chút khác thường, giống như là nhìn một người không quen biết.
Cho đến khi A Phi ngồi xuống hỏi:
- Các người đang nhìn cái gì?
- Ngươi!
Hai người nói.
- Ta có cái gì có thể nhìn?
A Phi tự rót một chén trà cho mình.
- Cao thủ!
Bách Lý Băng khen.
- Quả thật là cao thủ!
Phong Y Linh cũng nói.
A Phi cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Các ngươi đang nói cái gì vậy? Đừng nói nhảm nữa, lấy vẫn thiết của ta ra.
Phong Y Linh nói:
- Ngươi gấp cái gì, ta đã bảo ca ca của ta đưa tới, hắn sẽ tới ngay. Nhưng ta nói thật, A Phi, võ công của ngươi luyện thế nào mà tự nhiên lợi hại vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!