Dịch giả: Tà Dương
- Huynh đệ, làm sao ngươi lại một mình một phòng giam?
Người chơi nói chuyện với hắn lúc trước hỏi. Người chơi này cách A Phi gần nhất, phòng giam của hắn có không ít người, đã gom được ba bàn mạt chược. Nhưng người nọ không biết vì sao không chơi, chỉ ngồi một bên hứng thú nhìn A Phi.
Nói hai nhà tù gần, nhưng thực ra cũng cách nhau một gian phòng, đại khái khoảng hai mươi thước, nói chuyện cũng không có vấn đề gì. A Phi cũng không biết trả lời hắn ra sao, chỉ đành thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống nói:
- Ta đâu có biết.
Mơ mơ màng màng bị kéo vào đây, cũng đâu nguyện ý bị giam một mình.
Người chơi kia cười nói:
- Ngục giam là căn cứ theo độ phạm tội mà phân, trong vòng một canh giờ là một giới hạn, hai canh giờ lại là một giới hạn khác. Hai canh giờ đến bốn canh giờ là một chỗ, từ bốn canh giờ đến sáu canh giờ là một chỗ, cứ vậy mà tính.
Huynh đệ ngươi bị an bài đến nơi đó, nhất định là phán không ít thời gian a! Ít nhất ngày hôm nay người có trình độ giống ngươi là không có.
A Phi cười he he, cũng không nói chuyện.
Hắn bị phán tám canh giờ, đây cũng là chuyện cực hiếm. Nhưng mà nói ra thì lại ngượng, người ta lại tưởng mình phạm vào trọng tội gì đó? Hắn chuyển sang đề tài khác:
- Tại sao ngươi lại vào đây?
Người chơi kia cười nói:
- Sờ soạng tay một MM, bị phán tội lưu manh.
A Phi há miệng trừng mắt, dựng thẳng ngón cái lên rồi nói:
- Chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Huynh đệ rất nam nhân a!
Người kia cười hặc hặc, vô cùng đắc ý, tựa hồ rất tự hào, không mảy may vì mình là lưu manh mà cảm thấy thẹn. Hắn cũng hỏi:
- Làm sao ngươi lại vào đây?
A Phi nói đơn giản:
- Tội trộm cắp.
- Ân, chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì cả. Tài vật linh tinh thì tính làm gì, chẳng đáng mạo hiểm. Cảnh giới cao nhất của trộm đạo là gì, ngươi biết không?
Người kia hỏi.
A Phi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Tất nhiên là trộm tâm đấy.
Người kia cười nói:
- Như là Đạo Soái trong truyền thuyết ấy, trộm đi tâm của nữ nhân. Đấy mới gọi là cảnh giới cao nhất của trộm đạo.
A Phí há hốc mồm không nói lên lời, hiển nhiên người chơi kia là một người yêu thích sự nghiệp tán gái. Hắn hỏi tên của người nọ, quả nhiên danh tự của đối phương đã nói ra nghề nghiệp mà hắn hướng đến Trộm Tâm Đẹp Trai, hắn thêm hảo hữu với Trộm Tâm Đẹp Trai, nhưng mà hệ thông nhắc nhở, do đang ngồi tù lên chức năng này bị đóng, không thể thêm hảo hữu, ngay cả nhắn tin cũng không được.
A Phi thoáng ngây người, nhắn tin cũng không được, vậy hắn làm thế nào để sống quá 16 giờ?
Trộm Tâm Đẹp Trai dường như không để ý đến A Phi đang dại ra, lại tự mình nói:
- Ta bị phán hai canh giờ, đã sắp kết thúc. Một hồi ta sẽ ra ngoài, lưu cái danh tự, chúng ta cũng coi như hảo hữu chốn lao ngục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!