Dịch giả: Tà Dương
- Móa! Bựa!
A Phi cùng Kim Hoàn Đao đồng thời mắng, một luồng dấm chua xông thẳng lên trời. Cùng lúc này, trong thành Mạt Lăng truyền đến từng trận hoan hô như biển gầm, kèm theo đó là những tiếng rít gào của các MM. Còn các nam nhân thì vừa hâm mộ, vừa đố kị với Vân Trung Long này.
Chỉ hận không thể trèo lên nóc nhà kia kéo hắn xuống, thay mình vào đó, để có thể hưởng thụ các MM quỳ bái.
Không còn cách nào khác, Vân Trung Long này xuất hiện quá soái mà. Hắn từ cửa Đông đi vào, một đường thi triển khinh công, mấy trăm trượng mà chỉ một lúc là đến.
Sau đó ngạnh kháng một kích liên thủ của hai cao thủ Ma Sơn, đánh lui địch không nói, mình thì không lùi một bước, thuận thế dừng lại trên nóc nhà một cách tao nhã, sau đóng vung quần áo một cái làm ra điệu bộ cực ngầu.
Trong lòng mỗi người đều có chút mơ mộng.
Nam nhân thì mơ mình có võ công cái thế, anh hùng hào kiệt vạn người mê, trảm địch ở giữa vạn quân, nghệ áp quần hùng, thiên hạ thán phục. Nữ nhân thì mơ anh hùng cái thế này là nam nhân của mình, mình nói gì hắn nghe lấy, ở ngoài hô phong hoán vũ, bên cạnh mình thì dịu ngoan như mèo.
Trong tiếng hoan hô ở thành Mạt Lăng, thì cũng đã nói lên một chút tiếng lòng đó. Ít nhất với trình độ hiện tại của Vân Trung Long bây giờ, cũng đại biểu cho vô số người chơi hướng tới.
Hắn đã thực hiện được một chút mơ mộng của những người chơi kia, đó chính là chinh phục người chơi, chinh phục võ hiệp, trọng yếu hơn là hắn đứng ở nơi đó, hưởng thụ ánh mắt của mọi người.
Cho dù là ở phe đối địch, cũng không thể ảnh hưởng đến sự ủng hộ của A Phi với Vân Trung Long trong thời khắc này.
- Đại sư huynh phái Hoa Sơn, thật sự là rất được!
A Phi không kìm lòng được, khen một tiếng.
Kim Hoàn Đao cười ha ha nói:
- Đâu chỉ là rất được. Hắn được xưng là một trong hai người mạnh nhất trò chơi, cũng không phải là không có đạo lý.
Lập tức tinh thần A Phi trở lên tỉnh táo, hỏi:
- Hai người mạnh nhất? Một người nữa là ai?
Kim Hoàn Đao không nói thẳng, chỉ cười nói:
- Một người khác ngươi cũng từng gặp qua.
A Phi nhìn Kim Hoàn Đao từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói:
- Không lẽ chính là ngươi?
Kim Hoàn Đao cười to một tiếng, nói:
- Ta cũng hy vọng thế, nhưng mà không phải là ta. Một người khác chính là Đại Kiếm Thần, so với hai người bọn họ, ta vẫn còn chút chênh lệch.
- Đại Kiếm Thần?
A Phi không nói lên lời. Lúc trước hắn thuận tay túm lại một người, không nghĩ đến lại là tuyệt đỉnh cao thủ trong trò chơi. Nếu như hắn sớm biết được người nọ là Đại Kiếm Thần, thì hắn sẽ không lỗ mãng như vậy, ít nhất là không dám.
Ai biết được tính tình tên Đại Kiếm Thần kia có nóng nảy, thuận tay một cái đem mình giết chết hay không? Ở ngoài hiện thực, A Phi là một người cẩn thận. Xúc động, nhiệt huyết, hay những chuyện máu dồn lên lão, chẳng có nửa điểm quan hệ gì với hắn.
Có lẽ là do chơi trò chơi nên cũng tùy ý một hồi, nên mới làm cho hắn gặp nhiều chuyện sửng sốt ngoài ý muốn.
Nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã nhìn thấy hai người mạnh nhất trò chơi, còn với một trong hai người đó ngồi chung xe ngựa, đi chung một đoạn đường, trong lòng A Phi có một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Khi đó hắn chỉ cảm giác Đại Kiếm Thần này khác với những người khác, ít nhất cũng có thể xem là người chơi có đẳng cấp cao, không nghĩ đến lại là trình độ thái quá.
Chính đại sư huynh Tứ Nhĩ Nhất Thương của mình cũng xem như là cao thủ đi. Mà Kim Hoàn Đao dường như còn mạnh hơn Tứ Nhĩ Nhất Thương một chút, bây giờ Kim Hoàn Đao lại kém hai người kia một ít. Vậy võ công của hai người kia đã đạt đến trình độ gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!