Trong khoang xe yên tĩnh lại trong nháy mắt, ý thức được tâm tình của Lục Ngộ An vô cùng bình thường, Trần Tịnh Dương không dám lỗ mãng.
Nhưng cậu ta suy nghĩ, bản thân mình ngoại trừ bảo anh đến cục cảnh sát ký tên cho mình ra thì cũng không làm chuyện gì quá đáng nhỉ. Anh không phải lần đầu đến cục cảnh sát đón mình, không thể nào vì chuyện này mà tâm tình không tốt được.
Suy nghĩ hồi lâu, Trần Tịnh Dương nghĩ đến nguyên nhân.
Anh. Cậu quay đầu nhìn Lục Ngộ An:
"Không phải là anh đang ghen chứ?"
Xe chạy vào bãi đậu xe dưới đất, ánh sáng từ mờ tối đến sáng ngời quá mức.
Nghe thấy lời của Trần Tịnh Dương, trên mặt Lục Ngộ An không có chút thay đổi nào, thậm chí còn không nhìn cậu ta lấy một cái.
Trần Tịnh Dương nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, sinh ra chút nghi ngờ đối với trực giác của mình.
Cậu đoán sai rồi à?
Không phải chứ, trực giác của cậu về phương diện này rất ít khi sai.
Xe được đậu xong, Lục Ngộ An mới ngước mắt nhìn cậu: Xuống xe.
Trần Tịnh Dương: ... Ồ.
Đi theo Lục Ngộ An vào nhà, Trần Tịnh Dương không kìm nén được, tiếp tục chủ đề vừa rồi:
"Anh không ghen thì anh bảo em ngậm miệng làm gì?"
Lục Ngộ An không để ý tới cậu, quay người đi vào phòng bếp.
Trần Tịnh Dương đi vào theo, miệng nói không ngừng:
"Hay là nói anh ghét chị Nguyễn Huỳnh?" Không đợi Lục Ngộ An lên tiếng, cậu lại nói một mình:
"Điều này thì càng không đúng, nếu như anh ghét một người thì ngay cả ánh mắt cũng sẽ không cho người ta, làm sao còn có thể cùng chị ấy ăn khuya chứ."
Nhiều năm như vậy, Trần Tịnh Dương tự nhận là xem như hiểu rõ người anh họ này của cậu.
Cậu nhỏ hơn Lục Ngộ An chín tuổi, bởi vì công việc làm ăn của bố mẹ bận rộn, phần lớn thời gian khi học tiểu học và cấp 2, cậu đều ở nhà Lục Ngộ An.
Trước khi lên cấp 3 Lục Ngộ An có được con gái chào đón hay không thì Trần Tịnh Dương không biết, lúc đó cậu còn quá nhỏ. Nhưng sau khi anh lên cấp 3, cậu thường xuyên có thể tình cờ nhìn thấy con gái tỏ tình, tặng quà, mời anh ăn cơm ở tiểu khu hay ở trường của Lục Ngộ An.
Trong trí nhớ của cậu, Lục Ngộ An hình như luôn từ chối.
Tuy bề ngoài của anh đẹp nhưng lại tuyệt duyên với người khác giới.
Vì thế, cô của Trần Tịnh Dương đã đau đầu rất nhiều lần. Bà thường xuyên nhắc đến với Trần Tịnh Dương, lo lắng cả đời này của Lục Ngộ An không có ai thèm.
Trần Tịnh Dương nghĩ thế, chú ý tới Lục Ngộ An đang uống nước.
Cậu miệng đắng lưỡi khô, nhanh tay lẹ mắt cướp lấy ly nước mà anh rót, uống ừng ực hết ly.
...
Lục Ngộ An không so đo với cậu, một lần nữa cầm cái ly.
Lúc này Trần Tịnh Dương không dám cướp nữa.
Chờ Lục Ngộ An uống nước xong, cậu mới lần nữa lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!