Lần đầu tiên Tư Niệm nhìn thấy Chu Hạc Thư không phải tại quán cà phê của mình.
Thật ra cô đã nhìn thấy Chu Hạc Thư hai lần ở quán bar. Một lần là thoáng qua, một lần là chạm mặt chính diện. Khóe mắt cô liếc thấy dáng vẻ anh, trong khoảnh khắc đó, Tư Niệm đã từng gặp rất nhiều trai đẹp khác nhau vẫn bị anh làm kinh diễm.
Lúc đó, cô còn nhắc đến với bạn tốt là Nguyễn Huỳnh rằng, cô vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai.
Nguyễn Huỳnh hỏi cô ở đâu, Tư Niệm nhìn quanh một vòng rồi bất đắc dĩ nói, hình như đi rồi.
Nguyễn Huỳnh vỗ bả vai cô, nói:
"Sau này nhìn thấy trai đẹp thì phải gọi tớ trước đấy."
Tư Niệm cạn lời liếc cô ấy:
"Cậu cũng có bác sĩ Lục rồi, sao còn nhớ thương đến trai đẹp vậy."
Nguyễn Huỳnh trả lời hùng hồn:
"Bác sĩ Lục cũng cho phép tớ ngắm trai đẹp, hơn nữa ai quy định thích người khác rồi thì không thể thưởng thức trai đẹp chứ."
Tư Niệm suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh nói rất có lý:
"Vậy lần sau tớ gọi cậu."
Nguyễn Huỳnh cong môi: Một lời đã định.
Sau khi giao hẹn thì có một khoảng thời gian, cô đều không gặp lại Chu Hạc Thư.
Mãi đến buổi sáng một ngày, trong quán có một nhân viên xin nghỉ phép, một mình Tiểu Mỹ không làm nổi, Tư Niệm bèn dậy thật sớm rồi đi đến quán cà phê.
Vị trí quán cà phê của Tư Niệm không tệ, hương vị tốt, giá cả thiết thực, trong tiệm cũng trang trí cực kỳ đơn giản tươi mát, không ít người đều thích đến quán của cô mua cà phê.
Bận rộn một trận, Tư Niệm đang chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát thì cửa thủy tinh của quán cà phê bị người ta đẩy ra. Cô cũng không ngước mắt lên, đứng ở quầy gọi món hỏi:
"Chào anh, anh muốn uống gì?"
Chu Hạc Thư quét mắt nhìn, giọng điệu lạnh lùng: Một ly Americano.
Tư Niệm là một nửa người trong giới lồng tiếng, bản thân cô thỉnh thoảng cũng sẽ hỗ trợ lồng tiếng cho tiểu thuyết hoặc kịch bản. Khoảng thời gian trước cô còn cùng bạn bè lập nhóm, lồng tiếng cho một bộ tiểu thuyết.
Độ nhạy cảm đối với âm thanh của cô mặc dù không cao như Nguyễn Huỳnh, nhưng cũng không tệ.
Giọng nói của Chu Hạc Thư vừa vang lên, Tư Niệm bất chợt ngẩng đầu. Sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt, cô không chịu khống chế mà sửng sốt mấy giây.
Cho đến khi người đàn ông trước mặt nhíu mày, cầm điện thoại hỏi cô: Hai mươi tám tệ à?
Tư Niệm hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tú của anh: Đúng, hai mươi tám.
Cô gọi món cho Chu Hạc Thư, đưa hóa đơn cho anh:
"Anh có thể qua bên kia chờ một lát, trước đó còn mấy đơn nữa, làm xong sẽ làm cho anh ngay."
Chu Hạc Thư gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt đi sang bên cạnh, không hề có chút lưu luyến nào, cũng không nhìn Tư Niệm nhiều thêm.
...
Nhìn thấy người đẹp trai kinh người ở cách đó không xa khiến rất nhiều khách trong quán dồn dập quay đầu, nhìn chăm chú vào người đàn ông, Tư Niệm chủ động ôm lấy việc làm ly cà phê này, thậm chí còn dùng tới hạt cà phê cực kỳ đắt đỏ mà cô sưu tập xay ngay tại chỗ cho anh.
Chỉ có điều, sau khi làm xong đưa cho đại mỹ nhân, anh vẫn không nhìn cô thêm một cái, không mặn không nhạt nói với cô một câu cảm ơn rồi rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!