Lúc Lục Ngộ An nói lời này, vẻ mặt anh giống như lời anh nói không tính là thật, dáng vẻ tủi thân.
Nguyễn Huỳnh nhìn có chút muốn cười.
Cô nhìn anh chằm chằm, đuôi mày khẽ nhướng, cố ý hỏi:
"Lời anh nói thật sự không tính à?"
Lục Ngộ An nhướng mày nhìn cô: Hửm?
Nguyễn Huỳnh:
"Vậy nếu như em nói không phải thì anh có thừa nhận không?"
Dứt lời, cô cảm thấy eo của mình bị người ta khẽ nhéo một cái.
Nguyễn Huỳnh sợ nhột, trực tiếp trốn vào trong lòng anh, cơ thể đều sắp đứng không vững.
Nhưng Lục Ngộ An vẫn vững chãi, anh rũ mắt nhìn cô hỏi: Không phải à?
...
Nguyễn Huỳnh nằm sấp trong lòng anh, cười cực kỳ vui vẻ:
"Bác sĩ Lục, sao anh lại uy hiếp người ta chứ." Cô cong khóe môi nhìn Lục Ngộ An:
"Đã nói lời của em nói mới tính mà?"
Lục Ngộ An nói không lại cô, chỉ có thể đòi lại chút gì đó ở nơi khác.
Anh trầm giọng đáp, cúi đầu hôn khóe môi cô:
"Lên xe trước đã nhé?"
Nguyễn Huỳnh đảo mắt một vòng:
"Lên xe muốn làm gì em? Em sẽ hô cứu mạng đấy."
Lục Ngộ An: ...
Anh đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị lời nói của cô làm cho nghẹn lời, không nhịn được cười lên.
Nguyễn Huỳnh thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của anh, không thể ngừng cười:
"Bác sĩ Lục, có phải anh chợt phát hiện ra có chút không quen với bạn gái của anh không?"
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, chân thành nói: Thế thì không có.
Nguyễn Huỳnh: Thật à?
Lục Ngộ An:
"Anh đã lừa em bao giờ chưa?"
Anh cụp mắt nhìn Nguyễn Huỳnh, khẽ nói:
"Em thế này còn rất đáng yêu đấy."
Nguyễn Huỳnh: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!