Trong khoảnh khắc dứt lời, chỉ có thang máy của hai người họ rơi vào sự yên tĩnh kỳ dị.
Sau khi làm phát thanh viên, mỗi một câu mà Nguyễn Huỳnh nói ra đều được đắn đo suy nghĩ. Trước kia cô thường xuyên xuất hiện sự cố miệng nhanh hơn não, nhưng hai năm gần đây thì lại là lần đầu trước mặt Lục Ngộ An.
...
Im lặng hồi lâu, Nguyễn Huỳnh đang cố gắng nói chút gì đó để cứu vãn hình tượng, thang máy Ding một tiếng, bọn họ đã đến tầng sáu.
Lục Ngộ An thu lại ánh mắt đặt trên người cô, đi ra ngoài trước.
Nguyễn Huỳnh vội vàng đuổi theo: Bác sĩ Lục, tôi —
Làm thêm gì? Lục Ngộ An bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, đối diện với đôi mắt sáng tỏ trong veo của anh, màu mắt của Lục Ngộ An thiên nhạt, là màu hổ phách. Anh rũ mắt xuống nhìn qua Nguyễn Huỳnh, mang đến cho người ta một loại ảo giác thâm tình.
Gió lùa thổi tới, Nguyễn Huỳnh tỉnh táo:
"Tôi nói thì anh sẽ suy xét chứ?"
Lục Ngộ An nhấc chân đi về phía trước, mang theo ý tứ sâu xa mà liếc cô một cái, ý tứ rất rõ ràng — cô cảm thấy sao?
Nguyễn Huỳnh nghẹn lại.
Cô chắc chắn Lục Ngộ An sẽ không suy xét, nhưng vẫn ôm 0,01% hy vọng, nói cho anh biết nội dung làm thêm.
Nói xong, cô lẩm bẩm nói:
"Thật ra tôi biết anh sẽ không đồng ý, công việc của bác sĩ các anh hẳn là bề bộn nhiều việc."
Lục Ngộ An nghe giọng điệu chắc chắn của cô, ngây thơ hiếm thấy mà hỏi:
"Sao cô biết là tôi sẽ không suy xét?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, đưa tay kéo kính râm xuống để lộ ra đôi mắt óng ánh:
"Bác sĩ Lục, ý này của anh là anh đồng ý à?"
... Lục Ngộ An kịp phản ứng, vẻ mặt cứng lại: Không.
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, nhỏ giọng thì thầm: Tôi biết mà.
Lục Ngộ An không nói gì, thu lại thần sắc:
"Xin lỗi, chưa từng tiếp xúc, cũng không có thời gian."
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, có chút bất ngờ vì anh giải thích với mình.
Rõ ràng chuyện này nhìn thế nào cũng là mình cố tình gây sự mà nhắc đến.
Lý do từ chối lời ít mà ý nhiều này của anh ngược lại làm cho Nguyễn Huỳnh không biết tiếp lời như thế nào.
Cô đang sắp xếp ngôn ngữ thì Vu Tích Ngọc chú ý đến hai người.
"Bác sĩ Lục, cô Nguyễn." Cô ấy trợn mắt nhìn hai người, bật thốt ra:
"Hai người lại gặp nhau ở hành lang à?"
Hôm nay Vu Tích Ngọc trực ca, buổi sáng lúc kiểm tra phòng nghe thấy Kỳ Kỳ nhắc đến hôm nay Nguyễn Huỳnh sẽ đến thăm cô bé, cho nên nhìn thấy cô xuất hiện thì cô ấy không bất ngờ. Còn Lục Ngộ An đến bệnh viện vào lúc không có ca làm thì các bác sĩ y tá đã tập mãi thành quen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!