Buổi sáng hôm sau, Tư Niệm đến chỗ Nguyễn Huỳnh sớm để hóng hớt.
Sau khi biết Lục Ngộ An và Úc Đình Quân cũng đi tham gia cuộc họp thường niên, cô ấy mạnh mẽ yêu cầu Nguyễn Huỳnh kể lại y nguyên hiện trường cho cô ấy.
"Không có hiện trường gì cả."
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy:
"Cậu muốn nghe cái gì?"
Tư Niệm liếc cô một cái:
"Vị Tổng giám đốc Triệu kia biết bác sĩ Lục là bạn trai cậu thì sắc mặt thế nào?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, nhịn cười nói:
"Hình như không tốt lắm."
Tư Niệm: Tớ biết ngay.
Cô ấy lười biếng ngồi phịch xuống ghế sô pha, thong dong nói:
"Ai bảo Tổng giám đốc Triệu ỷ thế hiếp người, lúc này đá trúng tấm sắt rồi nhỉ."
Nguyễn Huỳnh mỉm cười:
"Cái đó cũng không tính là tấm sắt."
Cô nhìn Tư Niệm:
"Nếu như anh ta thật sự muốn lấy thế hiếp người khiến đài làm gì đó với tớ thì cũng không phải không thể được."
"Vậy thì anh ta không dám đâu."
Tư Niệm bình chân như vại nói:
"Bác sĩ Lục và Tổng giám đốc Úc cùng đi, anh ta phải nghĩ không thoáng đến mức nào mới có thể chơi trò ngáng chân sau lưng cậu chứ?"
Nói đến đây, Tư Niệm liếc nhìn về phía Nguyễn Huỳnh:
"Bác sĩ Lục có từng đề cập với cậu về hoàn cảnh gia đình anh ấy không?"
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, khẽ lắc đầu.
Tư Niệm trợn tròn mắt:
"Cậu chưa từng hỏi à?"
"Tớ cũng không phải yêu đương với hoàn cảnh gia đình của anh ấy." Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật:
"Tớ hỏi việc này làm gì?"
Tư Niệm thở dài:
"Người bình thường đều sẽ tò mò."
"Vậy thì cũng từng tò mò đấy." Nguyễn Huỳnh rất thành thật:
"Thật ra lần đầu tiên biết anh ấy và Tổng giám đốc Úc là bạn bè thì tớ đã từng kinh ngạc trong thời gian ngắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!