Chương 44: (Vô Đề)

Đó là buổi sáng, trời vừa mới tờ mờ sáng, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng nhàn nhạt của người trên giường.

Bỗng nhiên, tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề.

Lục Ngộ An mở mắt ra ý thức được chuyện gì xảy ra, không thể làm gì khác hơn là bóp xương lông mày. Nhưng sau khi qua đi, Lục Ngộ An thay đổi chăn mền rồi đi vào phòng tắm.

Ánh đèn phòng tắm sáng rõ, khi anh lơ đãng ngước mắt nhìn thấy mình trong gương, anh thản nhiên giật giật khóe miệng.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới, thân thể thiếu niên khi phát dục chưa từng nằm mơ, sau khi quen biết Nguyễn Huỳnh thì đã mộng xuân rồi.

Mẹ của Lục Ngộ An là bác sĩ Đông y, không hề kiêng kỵ gì về phương diện này.

Lúc học trung học cơ thể anh xảy ra sự thay đổi rõ ràng, bà Trần còn hỏi anh chuyện về phương diện này.

Tuy Lục Ngộ An không có suy nghĩ quá thẹn thùng, nhưng cũng xấu hổ khi nói lời này ra. Huống chi, anh rất ít khi mơ thấy chuyện như vậy.

Vì thế, bà Trần còn từng lo lắng một khoảng thời gian, lo lắng anh cái này không được cái kia không được.

Sau đó Lục Ngộ An lên đại học, sau khi bà nghe ngóng biết được ở trường anh cũng không yêu đương thì lại lo lắng một khoảng thời gian. Bà còn nói bóng nói gió cho Lục Ngộ An biết, bà sẽ không quan tâm đối tượng yêu đương của anh là nam hay nữ, chỉ cần là người là được.

Một người đàn ông như vậy, sống quá thanh tâm quả dục cũng không tốt.

Không phải Lục Ngộ An không có dục vọng, chỉ là bình thường công việc nhiều, cũng khá là mệt mỏi.

Lúc bận xong nghỉ ngơi, anh quả thật cũng không có suy nghĩ quá lớn đối với phương diện này. Thỉnh thoảng buổi sáng sẽ có phản ứng, anh chậm rãi dội nước xem như là giải quyết.

Đêm đó là lần đầu tiên, anh mơ thấy chuyện như vậy một cách rõ ràng, mơ thấy Nguyễn Huỳnh.

Cô lại uống rượu, trên mặt nhiễm lên màu đỏ ửng, giọng điệu nói chuyện không đứng đắn như thường ngày, nhưng vẫn nhẹ nhàng mềm mại, nghe giống như có thể bóp ra nước. Cô giang hai tay về phía LỤc Ngộ An, muốn anh ôm, muốn anh hát, kể chuyện cho cô nghe.

Cô trong giấc mơ cực kỳ cực kỳ giỏi làm nũng.

Lục Ngộ An không có cách nào với ô, anh đang muốn đi tìm cuốn sách truyện đọc cho cô nghe, cô bỗng nhiên ôm cổ anh, đầy sức sống ngửa mặt lên nhìn qua anh, đôi mắt sáng lập lòe:

"Lục Ngộ An… Hôn… hôn em…"

Lục Ngộ An còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nhón chân hôn lên trước.

Hơi thở của hai người trở nên nặng nề, trong căn phòng chốc chống lại có tiếng nước khi hôn mút phát ra, anh ôm lấy cô, đảo khách thành chủ.

...

Nghe thấy Lục Ngộ An nói như vậy, tai của Nguyễn Huỳnh trở nên nóng hổi, hai gò má ửng đỏ trông rõ ràng hơn trước đó.

Cô chậm rãi chớp mắt, chọc vào bả vai anh, nói mơ hồ không rõ:

"Hóa ra bác sĩ Lục đã sớm có ý với em rồi à."

Lục Ngộ An cảm thấy hôn cô dường như sẽ lên cơn nghiện, yết hầu anh động đậy, anh khẽ mổ vào môi cô, thản nhiên thừa nhận: Em thì sao.

"Không nói cho anh biết."

Nguyễn Huỳnh siết chặt bàn tay đang móc lấy bả vai anh, ngửa mặt hỏi:

"Hôn thêm một lúc nữa rồi em xuống dưới ngủ?"

Ánh mắt Lục Ngộ An trầm xuống, mở miệng ngậm lấy môi cô, dùng hành động thực tế đáp lại cô, thỏa mãn cô.

-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!