Viết thiệp xong, điều khiến Nguyễn Huỳnh bó tay thương tiếc chính là, mấy ngày sau đó, cô đều không thể gặp lại Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An bận đến mức chân không chạm đất, cô cũng không khác bao nhiêu.
Chạng vạng tối thứ năm, Nguyễn Huỳnh lại bất ngờ nhận được cuộc gọi của Thôi Trị.
Ông ấy ở dưới đài phát thanh, hỏi cô có rảnh uống ly cà phê với ông hay không, ông có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.
Nguyễn Huỳnh dành thời gian đi xuống lầu, Thôi Trị hiền lặng nhìn cô cười:
"Có phải chú Thôi tới đã quấy rầy cháu rồi không?"
Không có.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào mái tóc đã bạc đi không ít của ông, nói.
Ở cổng hơi lạnh, Nguyễn Huỳnh bảo Thôi Trị cùng mình đi vào quán cà phê bên cạnh nói chuyện.
"Chú Thôi, uống gì không?" Nguyễn Huỳnh hỏi.
Thôi Trị:
"Chú không cần đâu, một ly nước lọc là được."
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ, gọi nhân viên cho hai ly trà gừng nóng.
Nguyễn Huỳnh đi đến trước mặt Thôi Trị ngồi xuống:
"Chú tìm cháu có chuyện gấp sao?"
Thôi Trị đưa cái túi trong tay cho cô, ấm giọng nói:
"Tết Dương lịch chú Thôi khá là bận, nói với cháu trước một tiếng Tết Dương lịch vui vẻ, đây là quà chuẩn bị cho cháu."
Nguyễn Huỳnh cụp mắt xuống, nhìn cái túi quen thuộc kia:
"Cảm ơn chú Thôi, cháu đã lớn rồi, không cần quà đâu."
"Đối với chú Thôi, cháu mãi mãi vẫn là cô bé."
Thôi Trị nhớ lại nói:
"Quên lời bố cháu nói rồi à?"
Nguyễn Huỳnh dùng lại.
Thôi Trị nhìn cô cười:
"Cháu là con gái của bố cháu, cũng là một nửa con gái của chú Thôi, đối với cháu, cháu mãi mãi là cô bé."
Lồng ngực Nguyễn Huỳnh nóng lên, đúng lúc nhân viên bưng trà gừng của bọn họ lên, Nguyễn Huỳnh mới không đến mức thất thố.
Cô bưng trà gừng làm ấm tay, nhìn về phía Thôi Trị:
"Chú Thôi, có phải chú gặp việc gì khó không? Chú cứ nói thẳng với cháu, cháu có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."
Nghe vậy, Thôi Trị thở dài:
"Vậy chú Thôi cũng không vòng vo với cháu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!