Người thả tuyết đã dừng lại, trên không trung vẫn còn một vài bông tuyết trôi nổi rơi xuống với tốc độ chậm rãi.
Cảnh vật xung quanh ồn ào, có tiếng hoan hô, tiếng hân hoan, thậm chí là tiếng ồn ào.
Chỉ có nơi này của hai người họ là yên tĩnh, người bên ngoài không có cách nào chen vào được.
Bọn họ giống như có tấm bình phong vô hình trải rộng ra.
Chú ý tới ánh mắt Nguyễn Huỳnh thay đổi rất nhỏ, Lục Ngộ An nhìn thẳng vào cô, giọng nói rõ ràng trầm xuống: Còn gì nữa?
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe lên, cô đối diện với anh một lúc, khẽ chớp mắt nói:
"Còn nhiều lắm, anh từ từ phát hiện ra nhé?"
Lục Ngộ An nhướng mày, khóe miệng chứa ý cười, giống như thầm chấp nhận.
Anh chính là không bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Hai người ngồi ở nhà hàng một hồi lâu, chuẩn bị rời đi.
Em đi vệ sinh đã. Nguyễn Huỳnh muốn đi dặm phấn.
Lục Ngộ An đứng lên cùng cô, đưa tay về phía cô.
Nguyễn Huỳnh nhìn cánh tay thon dài của anh chốc lát, do dự đưa áo khoác trên thành ghế cho anh.
Lục Ngộ An nhận lấy, thấp giọng hỏi:
"Có cần đi cùng không?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt một lúc, khóe mắt liếc nhìn thấy những người đàn ông chờ ở cửa nhà vệ sinh cách đó không xa, cô nở nụ cười: Được.
Người ở cửa nhà vệ sinh hơi nhiều, xếp hàng một lúc mới đến lượt Nguyễn Huỳnh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô đi đến bồn rửa tay dặm phấn, vừa rồi khi ăn cơm đã trôi mất chút son môi, khi ngước mắt nhìn về phía tấm gương thì đúng lúc bắt gặp người phản chiếu trong gương.
Áo khoác của cô mắc trên cánh tay Lục Ngộ An, áo khoác của cô màu trắng gạo, mà áo khoác hôm nay anh mặc có màu đen. Cả hai hình thành nên sự so sánh rõ ràng.
Rõ ràng anh không làm gì cả, chỉ ôm áo khoác của cô mà đã khiến trái tim Nguyễn Huỳnh nổi gợn sóng.
Cô nghĩ, có thể cô thật sự không cần Lục Ngộ An theo đuổi mà đã tự giác chạy vào lòng anh.
Người này đối với cô mà nói, mọi hành động đều có sức hấp dẫn trí mạng. Cô chậm chạp ý thức được, cô thích anh của từng khoảnh khắc.
Nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người xuyên qua dòng người, giao hợp, va vào nhau qua tấm gương tròn.
Cô nhìn anh qua tấm gương, anh nhìn dáng vẻ cô đứng trước gương.
Nguyễn Huỳnh đang thoa son môi, thân hình hơi nghiêng, liếc mắt là nhìn thấy hết đường cong dáng người hoàn mỹ.
Màu son của cô không phải đỏ tươi, có chút giống như màu caramel.
Lục Ngộ An nhìn cô bôi son môi, ánh mắt hướng xuống, nhìn vào cánh môi đỏ thắm ẩm ướt của cô, ánh mắt khẽ động đậy.
Dặm phấn xong, Nguyễn Huỳnh rửa tay rồi đi về phía Lục Ngộ An.
Đứng lại trước mặt anh, Nguyễn Huỳnh cong môi cười nhẹ nhàng: Em xong rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!