Chương 40: (Vô Đề)

Nếu như lúc mới quen biết Lục Ngộ An có người nói cho Nguyễn Huỳnh biết, Lục Ngộ An là một người sẽ bày tỏ sự yêu thích một cách ngay thẳng, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Nhưng bây giờ, cô không thể không tin.

Cô nhận ra sau khi tình cảm của Lục Ngộ An được khai thông, ấn tượng so với ban đầu anh để lại cho Nguyễn Huỳnh đã hết sức khác biệt.

Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới sau khi anh tỏ tình thì sẽ như thế này, có chút cảm giác đặt tình yêu lên hàng đầu. Anh luôn có thể thản nhiên nói thẳng cho mọi người biết, anh thích cô, đang theo đuổi cô.

Đột nhiên, Nguyễn Huỳnh nghĩ đến một cụm từ.

Tương phản manh[1].

[1]: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chi một người/vật/một cái gì đó có

"thuộc tính/tính chất" trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, hoặc chỉ một người/vật/cái gì đó có hàng loạt các tính chất trái ngược nhau, tạo nên sự đáng yêu.

Sự tương phản manh của Lục Ngộ An rất lớn, cũng rất đúng ý mình.

Dường như cô chính là thích anh như vậy.

Anh — Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh mang gương mặt hồng hồng nhìn về phía anh:

"Không sợ bị đồng nghiệp chê cười sao?"

Lục Ngộ An nhướng mày lên, cười như không cười hỏi: Cười cái gì?

"Thì… đặt tình yêu lên hàng đầu?" Nguyễn Huỳnh nghĩ đến cụm này.

Nghe được cụm từ mà trước kia cách mình rất xa, Lục Ngộ An lười nhác cười, nhắc nhở Nguyễn Huỳnh:

"Anh vẫn chưa đến mức đó."

Nguyễn Huỳnh đang muốn phản bác thì đột nhiên bắt được cạm bẫy trong lời nói của anh.

Cô không nói gì chốc lát, giận dỗi liếc anh:

"Bác sĩ Lục, anh đang đào hố cho em sao?"

Lục Ngộ Anh nhìn ánh mắt liễm diễm của cô nhìn về phía mình, yết hầu khẽ động đậy. Nguyễn Huỳnh cho rằng mình đang hung dữ, thật ra tất cả đều là quyến rũ.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô một lúc, nghiến chặt răng, lại một lần nữa khẽ cắn đầu ngón tay của cô, để lại dấu răng ở đó.

Xúc cảm ẩm ướt khiến hơi thở Nguyễn Huỳnh hơi ngưng lại, có thể cảm nhận được nơi mà răng anh va chạm có dòng điện dâng lên, tấn công thẳng đến ngực.

Nhịp tim của cô bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng: Anh…

Lục Ngộ An vẫn được tính là đã bớt phóng túng, chỉ giống như trừng phạt nhỏ mà cắn đầu ngón tay cô rồi kiềm chế sự xúc động tiến thêm một bước.

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn qua Nguyễn Huỳnh, giọng nói hơi khàn:

"Không đào hố cho em đâu."

Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình dường như đè nén một loại dục niệm nào đó.

Sau khi ý thức được, Nguyễn Huỳnh khẽ mím môi, vội vàng thu bàn tay vươn ra, đặt ngay ngắn trên đùi, ồ một tiếng:

"Vậy chúng ta về thôi?"

Lục Ngộ An đáp một tiếng, chợt nhớ tới gì đó: Chờ anh một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!