Chương 37: (Vô Đề)

Lòng bàn tay của Lục Ngộ An rất nóng, thậm chí là có lớp mồ hôi mỏng.

Bàn tay anh rất lớn, Nguyễn Huỳnh vẫn luôn biết điều đó. Nhưng chỉ có khái niệm về mặt thị giác, lúc này sau khi toàn bộ bàn tay anh bao trùm, bao bọc lấy bàn tay của cô, cô mới có khái niệm trực quan hơn.

Tay nối liền tâm.

Khi anh hoàn toàn cầm tay cô, Nguyễn Huỳnh dường như nghe thấy tiếng tim đập.

Có của mình, hình như cũng có của Lục Ngộ An.

Nhận ra sự căng thẳng của cô, đáy mắt Lục Ngộ An lóe lên ý cười, cầm tay cô chặt hơn một chút: Sao không nói gì?

Nguyễn Huỳnh cố gắng ổn định lại con tim mình, ngước mắt quở trách nhìn anh một cái, cảm giác sâu sắc Lục Ngộ An biết rõ còn cố hỏi. Chỉ có điều, Nguyễn Huỳnh từ trước đến nay không phải người sợ hãi, cô thuộc tuýp người sẽ thẹn thùng nhưng cũng can đảm, dám nghĩ dám làm.

Lục Ngộ An trêu chọc cô, cô tuyệt đối sẽ trêu chọc lại.

Đúng là rất nóng. Nguyễn Huỳnh giả vờ bình tĩnh nói:

"Sắp tới chúng ta rồi, đi lên phía trước một chút đi."

Lục Ngộ An mượn ánh sáng lờ lờ lúc chạng vạng tối nhìn bên tai ửng đỏ của cô, giọng nói nặng nề: Được.

Hai người tiến lên trước, bàn tay nắm lấy nhau không buông ra nữa.

Khuôn mặt nóng lên, độ ấm cơ thể cũng tăng, ngón tay nóng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, dinh dính. Thật ra Nguyễn Huỳnh không thích đổ mồ hôi, cô cảm thấy nhơm nhớp không thoải mái.

Nhưng vào thời khắc này, cô lại cảm thấy việc đổ mồ hôi cũng không khiến người ta ghét đến vậy.

Đợi một lúc thì đến lượt hai người.

Đu quay đi một vòng khoảng mười phút, vào giờ này là thời điểm mặt trời xuống núi. Theo đu quay chậm rãi chuyển động, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy mặt trời càng xinh đẹp, càng xán lạn.

Nắng chiều nhuộm đỏ chân trời, giống như gương mặt ửng đỏ của thiếu nữ, vừa đỏ vừa sáng. Rơi dưới tầng mây, nhìn từ xa xa, những tòa nhà cao đứng vững đều trở nên có nhiệt độ.

Mặt trời lặn với màu sắc như vậy ít khi xuất hiện, nhìn qua chiều tà đỏ rực, Nguyễn Huỳnh lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình.

Chụp xong, cô quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An.

Không chờ cô mở miệng, Lục Ngộ An đã hỏi: Chụp hình hả?

Không phải. Nguyễn Huỳnh bật cười: Tôi không chụp.

Cô quan sát vị trí mà đu quay chuyển động đến, khẽ nói:

"Đợi chút nữa là sẽ đến điểm cao nhất rồi."

Lục Ngộ An cụp mắt: Hửm?

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau trong khoang đu quay khép kín, ở quanh mũi cũng toàn là mùi hương trên người đối phương quanh quẩn.

Lỗ tai Nguyễn Huỳnh tê rần, cô bình tĩnh dời mắt đi:

"Không có gì, sau này nói cho anh biết."

Trong khoảnh khắc cô dứt lời, Nguyễn Huỳnh cảm nhận được Lục Ngộ An cầm tay cô thật chặt.

Điểm cao trong giây lát đã qua đi, đu quay không hề dừng lại mà hạ xuống.

Lúc quay về điểm ban đầu, hai người đi ra khỏi đu quay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!