Ngày thứ bảy hôm ấy, mặt trời chiếu chói chang. Vào đông ít có ánh nắng xán lạn, treo cao trên tầng mây.
Bầu trời vô cùng xanh, trong vắt, sáng sủa tựa như được nước mưa cọ rửa.
Tối hôm qua Nguyễn Huỳnh lại có chút mất ngủ, khi mê man thiếp đi thì đoán chừng đã hai ba giờ rồi.
Đồng hồ báo thức vang lên, cô ráng chống đỡ bò dậy.
Kéo màn cửa sổ ra, đứng bên cửa sổ nhìn ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, cô mới lê dép đi vào nhà tắm.
Sau khi đi ra, Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ suy nghĩ mấy giây rồi tiến vào phòng để quần áo.
Hôm nay cô phải cùng Lục Ngộ An đi ra ngoài, có điều hai người hẹn nhau vào buổi chiều.
Ở nhà bận rộn công việc một lúc, Nguyễn Huỳnh trang điểm thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa mới vào thang máy, cô nhận được tin nhắn Tư Niệm gửi tới, hỏi cô hôm nay đi đâu chơi.
Nguyễn Huỳnh:
"Lục Ngộ An không nói."
Tư Niệm:
"Anh ta không nói đi đâu chơi mà đã bắt cóc cậu đi rồi?"
Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại cười:
"Nói gì vậy, tớ cũng không dễ lừa như thế đâu."
Tư Niệm:
"Hy vọng sau khi cậu nghe thấy giọng nói của bác sĩ Lục, nhìn thấy người thì còn có thể kiên định như vậy."
Nguyễn Huỳnh: .
Điều này quả thật cũng không chắc chắn được.
Trong khoảng thời gian hai người quen biết, Nguyễn Huỳnh cảm nhận sâu sắc, sức hấp dẫn của Lục Ngộ An đối với cô thật sự rất mạnh.
Mạnh đến mức hôm thứ hai anh vừa hỏi cô, có hẹn không?"
Cô đã không do dự trả lời anh, mấy giờ, hẹn ở đâu.
Nghĩ đến sự chủ động của mình vào ngày đó, Nguyễn Huỳnh còn có chút hối hận.
Cô nên kiêu ngạo một lúc.
Nguyễn Huỳnh vừa đi vừa nghĩ, mãi đến sau khi nhìn thấy ở cổng tiểu khu, một người mặc áo khoác màu đen dựa vào bên cạnh xa chờ mình, cô lập tức tán thành với quyết định vào hôm thứ hai đó.
Lúc nằm viện cô đã nghe người xung quanh nhắc đến, không ai có thể từ chối Lục Ngộ An.
Cô cũng giống thế.
Nhiệt độ có chút tăng lên.
Lục Ngộ An mặc chiếc áo khoác màu đậm, anh vai rộng chân dài, cực kỳ thích hợp mặc quần áo dáng dài.
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh nhìn từ dưới lên, dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo mà góc cạnh của anh, màu da của anh thiên về trắng, đường nét gương mặt lạnh lùng lưu loát, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Lúc không nói lời nào, toàn thân lộ ra cảm giác cấm dục mạnh mẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!