Đèn phòng khách vẫn luôn tắt, trong bóng tối đen như mực chỉ có ánh sáng của máy chiếu khúc xạ ra.
Tư Niệm đi ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại cười nở hoa, ánh đèn điện thoại chiếu vào khuôn mặt cô, cực kỳ quỷ dị dưới sự bao trùm của bóng tối.
Cười gì vậy?
Cô ấy thuận tay mở đèn ra.
Nguyễn Huỳnh nhắm mắt hòa hoãn một chút rồi mở ra nhìn cô ấy: Tớ cảm thấy —
Tư Niệm nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ tự nhiên muốn làm gì cũng được.
"Lục Ngộ An đối với tớ giống như tớ đối với anh ấy vậy."
Tư Niệm làm rõ câu nói, không hề bất ngờ lắm:
"Không phải chuyện này cậu đã sớm biết sao?"
Nguyễn Huỳnh nhướng mày:
"... Tớ đâu có tự luyến đến thế."
Tư Niệm nhếch khóe môi lên, cười dựa vào vai cô:
"Tớ cho phép cậu tự luyến như vậy."
Cô ấy nhấn mở camera trước trong điện thoại cô ấy, ra hiệu cho cô ngước mắt:
"Gương mặt này của cậu ấy, bác sĩ Lục có thể kiên trì lâu như vậy không động lòng là đã giỏi lắm rồi."...
"Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào bản thân trong ống kính mấy giây, giải thích thay cho Lục Ngộ An:"Anh ấy không nông cạn như vậy đâu.Tư Niệm hừ hừ:Cho dù không phải vì thích khuôn mặt này của cậu nhưng anh ta nhìn thấy khuôn mặt này, chắc chắn cũng sẽ có chút thiên vị."
Con người đều là động vật thị giác.
Huống chi dáng dấp của Nguyễn Huỳnh không phải đẹp bình thường, cô là kiểu đại mỹ nhân rực rỡ, nhìn một cái là thấy kinh diễm, nhìn lần hai thì vẫn sẽ khiến cho người ta nảy sinh lời cảm thán rằng khuôn mặt cô thật tinh xảo, cô là một mỹ nhân đã được cân đo đong đếm.
Tuy nói sự động lòng của Lục Ngộ An đối với Nguyễn Huỳnh chắc chắn không chỉ bởi vì cô xinh đẹp, nhưng con người quả thật sẽ chú ý hơn đến những thứ đẹp đẽ.
Đương nhiên, nếu như Nguyễn Huỳnh không phải kiểu người Lục Ngộ An thích thì có thêm chú sự chú ý này, trong khoảng thời gian bọn họ chung đụng sớm chiều cũng sẽ biến mất hầu như không còn.
Tư Niệm muốn nói cho Nguyễn Huỳnh biết:
"Cậu phải có lòng tin vào bản thân, bất kể bác sĩ Lục có phải người nông cạn hay không thì anh ta đều sẽ thích cậu."
Nói xong, cô ấy buồn cười:
"Giống như tớ vậy, mặc dù tụi tớ không phải cùng một kiểu yêu thích."
Nguyễn Huỳnh bị lời nói của Tư Niệm chọc cười, mặt mày khẽ cong:
"Cảm ơn cậu đã cho tớ lời đánh giá như vậy."
Tư Niệm kiêu ngạo: Khách khí rồi.
Hai người vui vẻ một lúc, Tư Niệm tò mò:
"Bây giờ cậu định làm thế nào?"
Nguyễn Huỳnh nhấn mở thời gian biểu mà Lục Ngộ An gửi cho Tư Niệm xem, ung dung nói: Tùy cơ ứng biến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!