Chương 30: (Vô Đề)

Bảy giờ tối, Nguyễn Huỳnh xuất hiện ở bệnh viện đúng giờ.

Khi cô đến khu nội trú, phần lớn bệnh nhân vẫn chưa nghỉ ngơi, tiếng nói dông dài truyền ra từ trong phòng bệnh, không khỏi còn có chút không khí cuộc sống nồng đậm.

Khi Nguyễn Huỳnh đi đến hành lang, đúng lúc chạm mặt với Lục Ngộ An mặc áo khoác trắng đeo kính mắt.

Hai người tụ họp ở khoảng cách không gần không xa, ánh mắt Nguyễn Huỳnh dời từ trên xuống dưới, rơi trên chỗ cổ áo khoác trắng của anh, cố định ở cổ áo sơ mi lộ ra ngoài.

Cúc áo sơ mi được cài lại kín kẽ, yết hầu lộ ra một nửa, như ẩn như hiện vẫn luôn hấp dẫn hơn là lộ rõ ra.

Thuận theo ánh mắt của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An rũ mắt xuống.

Mấy giây sau, anh đè xuống ý cười chợt lóe lên ở đáy mắt, ngước lên nhìn về phía người trước mặt: Tới một mình à?

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh hơi lóe lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, lỗ tai khẽ động đậy:

"Ừm. Anh không bận hả?"

Vậy mà còn có thể ở đây nói chuyện với cô.

"Lục Ngộ An ngước mắt lên, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt:"Vẫn chưa tới giờ giao ca.

"Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng:"Anh đã đi thăm Kỳ Kỳ rồi sao?

"Lục Ngộ An vươn tay về phía cô, giọng điệu dịu dàng:"Thăm rồi, tình hình sau phẫu thuật không tệ lắm....

"Nguyễn Huỳnh rũ mắt xuống, nhìn bàn tay anh để ngang trước mặt mà ngẩn ngơ, cô chần chờ đưa cái túi trong tay cho anh:"Đây là đồ ngọt trong quán của Tư Niệm, mang đến cho các anh.

"Để chắc chắn hơn, Nguyễn Huỳnh không quá xác định mà hỏi:"Đủ chia không?

"Cô đã đóng gói từ trong quán của Tư Niệm, lấy mười phần bánh crepe cắt miếng. Nhưng cô không xác định được có đủ chia hết cho các nhân viên y tế trực ca vào cuối tuần hay không. Cái túi không nặng, Lục Ngộ An nhận lấy nhìn:"Đủ rồi.Nguyễn Huỳnh:Vậy là tốt rồi.

"Trong tay cô còn ôm một bó hoa nhỏ:"Vậy tôi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ đây?Chút nữa tôi qua.

"Lục Ngộ An và cô sóng vai đi vào trong. Lên tiếng chào hỏi với y tá ở trạm y tá xong, Nguyễn Huỳnh đi về phía phòng bệnh của Kỳ Kỳ. Viện trưởng cố ý ở lại bệnh viện với Kỳ Kỳ, nhìn thấy Nguyễn Huỳnh xuất hiện thì vội vã đứng lên:"Cô Nguyễn.

"Nguyễn Huỳnh cười một cái, Kỳ Kỳ kích động ngồi dậy từ trên giường bệnh:"Chị Nguyễn, chị tới rồi.Ừm.

"Nguyễn Huỳnh gật đầu chào hỏi với viện trưởng rồi đưa tay sờ lên đầu Kỳ Kỳ:"Kỳ Kỳ nhớ chị không?Kỳ Kỳ:Nhớ chứ.

"Cô bé nắm lấy tay Nguyễn Huỳnh, giọng điệu non nớt:"Chị tới nhanh ghê đó.

"Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng đuôi lông mày:"Anh Lục của em đã nói trước với em là chị sẽ đến à?

"Kỳ Kỳ gật đầu mạnh, nói cho cô biết:"Anh ấy nói lúc kiểm tra cho em."

Nguyễn Huỳnh vểnh môi lên, đến chiếc ghế bên giường ngồi xuống, nói chuyện phiếm với Kỳ Kỳ, hỏi thăm cảm nhận của cô bé sau phẫu thuật.

Kỳ Kỳ phải làm tổng cộng hai cuộc phẫu thuật thì mắt mới có thể nhìn thấy được. Tình hình cụ thể thế nào, Nguyễn Huỳnh đã nghe Lục Ngộ An nhắc đến vài câu, đáng tiếc đều là từ chuyên ngành, cô không thể nhớ được bao nhiêu,

Nguyễn Huỳnh ở trong phòng bệnh một hồi lâu, Lục Ngộ An nói chút nữa tới cũng không tới.

Trong điện thoại của cô nhận được tin nhắn của Tư Niệm, thấy gần đến giờ, Nguyễn Huỳnh nói một tiếng với viện trưởng và Kỳ Kỳ rồi đứng dậy rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, Nguyễn Huỳnh do dự xem có cần nhắn tin cho Lục Ngộ An hỏi tình hình một chút không.

Y tá đã lên tiếng gọi cô trước: Cô Nguyễn.

Nguyễn Huỳnh ngước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!