Tầm mắt mông lung trở nên rõ ràng, ánh sáng nhìn lén từ cửa sổ xuyên qua bụi bặm lững lờ, dừng lại trên người bọn họ.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, Lục Ngộ An này dần được trở nên cụ thể hóa đối với Nguyễn Huỳnh.
Màu da của anh thiên về trắng, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, đôi mắt thâm thúy, xương lông mày và xương mũi ưu việt, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Nghe thấy lời này của Nguyễn Huỳnh, đôi mắt đào hoa giấu sau đôi kính của Lục Ngộ An có gợn sóng rất nhỏ, anh rũ mi mắt nhìn Nguyễn Huỳnh, giọng nói giống như vừa rồi:
"Có chỗ nào không thoải mái không?"
Khi nói chuyện Lục Ngộ An cách cô rất gần, ở ngay bên tai trái của cô.
Khoảnh khắc đó, Nguyễn Huỳnh cảm thấy lỗ tai hơi ngứa ngáy.
Cô ổn định tâm thần, nhíu mày lại:
"Khóe mắt bên trái có chút không thoải mái, bên phải không có cảm giác gì."
Khóe mắt trái của Nguyễn Huỳnh bị thương khá là nghiêm trọng, vị trí giải phẫu và khâu lại tương đối dài. Bên phải mặc dù cũng có nhưng bởi vì khoảng cách ngắn, sự khó chịu của cô cũng không rõ ràng.
Lục Ngộ An hiểu rõ, nói: Nhắm mắt lại.
Nguyễn Huỳnh không kịp phản ứng: Hả?
Nhắm mắt. Lục Ngộ An kiên nhẫn lặp lại:
"Tôi xem tình hình khôi phục của vết thương một chút."
Nghe thế, mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, cô làm theo lời Lục Ngộ An nói.
Nhắm mắt lại, cảm giác rất giống như khi quấn băng gạc trước đó, nhưng cũng không giống lắm.
Lúc đó mắt của cô, bao gồm cả xung quanh mắt đều bị che kín, cô muốn mở mắt ra cũng không được. Nhưng lúc này trên mắt không có vật che chắn, cảm giác của cô càng rõ ràng hơn mấy phút trước.
Cô có thể cảm nhận được khi Lục Ngộ An kiểm tra cho cô, hơi thở ấm áp lướt qua mí mắt thật mỏng của cô, rơi xuống gò má cô.
Cô cũng có thể ngửi thấy mùi hương cây mộc bách xanh hơi chát trên người anh một cách rõ ràng hơn, sạch sẽ tinh khiết.
Sự căng thẳng đang lên men.
Lục Ngộ An rũ đuôi mắt xuống, cẩn thận kiểm tra cho Nguyễn Huỳnh:
"Khôi phục cũng không tệ lắm, vị trí khâu lại hiện tại vẫn hơi rõ, nếu như là trạng thái tốt thì nửa tháng sau vết tích sẽ biến mất."
Anh thẳng người dậy, lật xem bệnh án của Nguyễn Huỳnh, nói cho cô biết:
"Sau khi xuất viện thì ăn kiêng một khoảng thời gian, chú ý phần vệ sinh mắt, đừng dùng mắt quá độ. Một tháng sau kiểm tra lại."
Giọng nói kết thúc được mấy giây, Lục Ngộ An nâng mí mắt lên nhìn người không có bất kỳ phản ứng gì trước mặt, hơi dừng lại: Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh giật mình: Sao ạ —
Đối diện với đôi mắt giấu sau chiếc kính của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh cố gắng nhớ lại nội dung anh nói vừa rồi:
"Biết rồi, tôi sẽ chú ý."
Lục Ngộ An khép bệnh án lại:
"Truyền dịch xong là cô có thể xuất viện." Anh nhấn mạnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!