Hoàng hôn sâu xa thăm thẳm, gió mát phất phơ.
Nguyễn Huỳnh đi từ bệnh viện về nhà ngủ bù, quên đóng cửa sổ. Từng đợt gió lạnh thổi phần phật vào phòng, làm cô lạnh tỉnh.
Uể oải nhìn ngoài cửa sổ, Nguyễn Huỳnh cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường rồi nhấn mở.
Trong Wechat có mấy tin nhắn Tư Niệm gửi tới, hỏi cô buổi tối có muốn đến quán cà phê ngồi một lúc không, trong quán lúc này không nhiều người.
Nguyễn Huỳnh ở nhà không có việc gì, gửi cho cô ấy tin thoại nói một lát nữa qua.
Trả lời xong, ánh mắt cô hướng xuống, rơi trên ảnh đại diện Wechat của Lục Ngộ An.
Tên Wechat của Lục Ngộ An rất đơn giản, chính là họ của anh, Nguyễn Huỳnh không cần đổi ghi chú cho anh là đã có thể nhận ra trong một giây. Ảnh đại diện có chút vượt ra khỏi dự đoán của Nguyễn Huỳnh, là ảnh vẽ đơn giản hình một con mèo con.
Có điều, Nguyễn Huỳnh chưa từng nghe Lục Ngộ An và Trần Tịnh Dương từng nhắc đến là anh nuôi mèo.
Ma xui quỷ khiến thế nào đó, Nguyễn Huỳnh nhấn mở khung chat của hai người.
Đập vào mắt ngoại trừ tin nhắn khi về đến nhà mà cô nói với Lục Ngộ An vào hai tiếng trước, còn có tin nhắn Lục Ngộ An trả lời cô khi cô vừa ngồi lên xe taxi.
Hai chữ cho phép dưới sự làm nền của ánh trời chiều, cho dù là cách màn hình thì tựa như cũng có chút mờ ám.
Nhìn chăm chú chốc lát, Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng mím môi một cái, chậm rãi đứng dậy thay quần áo đi ra ngoài.
Quán cà phê ở rất gần chỗ cô ở, mặt trời lặn vào lúc hoàng hôn rất đẹp, Nguyễn Huỳnh ôm suy nghĩ thưởng thức cảnh sắc, chậm rãi đi bộ qua đó.
Lúc Nguyễn Huỳnh đến nơi, trong quán thật đúng là không có được mấy người khách.
Cô vừa ngồi xuống, Tư Niệm đã bưng hai ly cà phê đặt lên bàn cô: Thử xem?
Nguyễn Huỳnh thấy hai ly cà phê đó vẫn còn bốc hơi nóng, ánh mắt liếc nhìn cô ấy: Sản phẩm mới à?
Tư Niệm ừm một tiếng:
"Vừa nghiên cứu ra được, bình luận đi."
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ cười một tiếng:
"Cậu muốn tớ đêm nay không ngủ sao?"
Một ngụm thôi. Tư Niệm nghẹn họng:
"Cậu cứ nếm xem, có chỗ nào không tốt thì lát nữa tớ sửa lại."
Dứt lời, cô ấy lại bổ sung:
"Còn nữa, nếu như cậu thật sự không ngủ được thì tớ cũng sẽ thức cùng cậu."
Nguyễn Huỳnh liếc xéo cô ấy một cái, nghĩ đến chất lượng giấc ngủ gần đây chuyển biến tốt của mình, cô cố hết sức đánh giá giúp cô ấy.
Nếm tỉ mỉ, Nguyễn Huỳnh đưa ra từng đánh giá khá là chủ quan:
"Mùi vị của ly này đậm đà, độ ngọt hơi quá một chút. Ly này cũng không tệ, mặc dù vị hơi chát nhưng tớ thích."
Nghe xong, Tư Niệm ghi nhớ rồi quay về quầy tiếp tục nghiên cứu.
Nguyễn Huỳnh ngồi một bên cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ. Người đi đường vội vã, từng người đi lướt qua trước mắt, có loại mỹ cảm độc đáo.
Bỗng dưng, Nguyễn Huỳnh nghe thấy Tư Niệm gọi cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!