Chương 27: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, sương mù tràn ngập bầu trời, phóng tầm mắt nhìn ra xa là màu xám mênh mông, đều không thấy rõ mặt đường.

Thời tiết không tốt, nhiệt độ chợt hạ.

Nguyễn Huỳnh cực kỳ buồn ngủ, ráng chống đỡ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Rửa mắt xong, cô mới tỉnh táo được một chút.

Quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, Nguyễn Huỳnh xoắn xuýt giữa việc trang điểm và không trang điểm rồi lựa chọn vế sau.

Cô sợ mình trang điểm xong mới ra ngoài thì sẽ không kịp thời gian mất.

Vừa thay quần áo xong là chuông điện thoại của Nguyễn Huỳnh vang lên, là Tư Niệm gọi tới.

Cô nhướng mày, có chút bất ngờ:

"Alo, sao hôm nay cậu —"

Còn chưa nói hết lời thì giọng nói gấp gáp của Tư Niệm truyền đến:

"Sao cậu vẫn chưa xuống? Hôm nay cậu không đến bệnh viện à?"

...

Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, lúc này kịp phản ứng lại là cô ấy muốn cùng mình đến bệnh viện, cô hãy còn nở nụ cười: Đang ở dưới lầu à?

Ừ. Tư Niệm dựa vào tường ngáp một cái:

"Mau xuống đây, đang chờ cậu đấy."

Nguyễn Huỳnh cong môi:

"Xuống ngay đây, tớ đi ra chờ thang máy."

Dứt lời, cô nhớ tới hỏi:

"Tối hôm qua tớ không lái xe về, xe của cậu có ở nhà không?"

Có. Tư Niệm xoa đôi mắt mệt mỏi:

"Nhưng tớ cảm thấy vẫn chưa tỉnh rượu tối hôm qua, cậu lái nha?"

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng.

Hai người gặp nhau ở cửa thang máy lầu một rồi đi đến bãi đậu xe dưới hầm.

Tư Niệm buồn ngủ muốn chết, kéo tay Nguyễn Huỳnh lảo đảo bước đi, nói:

"Tối qua tớ quên mất hai ngày trước cậu đã nói với tớ là hôm nay Kỳ Kỳ phẫu thuật, nếu nhớ thì tớ chắc chắn không đi ngủ muộn như vậy."

Nguyễn Huỳnh hoàn toàn không tin:

"Nếu nhớ thì cậu cũng sẽ uống rượu thôi."

Tư Niệm nghẹn lời, nguýt cô một cái:

"Đừng có vạch trần tớ."

Nguyễn Huỳnh lắc đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!