Ánh đèn bên đường lay động, mặt trăng treo trên cao, bóng cây lắc lư.
Khi Lục Ngộ An nói chuyện, trong mắt phản chiếu khuôn mặt bị đèn chiếu sáng của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh bình tĩnh nhìn anh, bên tai là tiếng giọng nói anh vọng lại.
Một hồi lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: Tài xế?
Lục Ngộ An nhìn cô, ý tứ không rõ.
Nguyễn Huỳnh lấy lại tinh thần, nhìn anh kéo cửa xe ra, mặt mày khẽ cong:
"Thật sự là tôi muốn đi đâu cũng được à?"
Lục Ngộ An cụp mắt: Cô muốn đi đâu?
Tâm tình của Nguyễn Huỳnh trở nên tốt hơn nhiều, khóe môi khẽ cong, cô nhướng mày với Lục Ngộ An:
"Sau khi lên xe sẽ nói cho anh biết."
...
Ngồi lên xe rồi, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía người đi vòng qua đầu xe rồi vào trong xe.
Ánh trăng yên tĩnh, trong xe cũng rất yên tĩnh.
Lục Ngộ An ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu qua nhìn cô: Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhìn lại, lặng lẽ nói:
"Cứ đi trước đi đã, tôi vẫn chưa nghĩ ra đi đâu."
Lục Ngộ An hơi dừng lại, không nhanh không chậm hỏi:
"Không muốn về nhà à?"
"Thật ra hẳn là phải về nhà." Nguyễn Huỳnh trả lời.
Hẳn là, đó chính là không muốn.
Lục Ngộ An ngầm hiểu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lái xe đi mà không có mục đích:
"Muốn uống rượu không?"
... Nguyễn Huỳnh im lặng, cảm thấy sâu sắc rằng đối với Lục Ngộ An, mình có thể đã để lại cho anh ấn tượng của con sâu rượu rồi.
Nghĩ đến đây, cô cũng không che giấu bản thân nữa, ăn ngay nói thật:
"Ngày mai phải đi thăm Kỳ Kỳ, lần sau đi."
Lục Ngộ An ừm một tiếng, khi Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ thì anh nói:
"Nếu vẫn chưa nghĩ ra thì có muốn cùng tôi đi đến một nơi trước không?"
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, liếc mắt nhìn anh: Đương nhiên.
Cô nhìn chằm chằm vào bên mặt với đường nét rõ ràng của Lục Ngộ An, cố định tiêu điểm ánh mắt ở chóp mũi cao thẳng của anh:
"Anh là tài xế, tôi nghe theo anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!