Ở cửa rạp phim cũng không yên tĩnh, tiếng ồn ào không ngừng, hỗn loạn mà huyên náo. Bốn phương tám hướng cũng có tiếng trò chuyện của những người xa lạ.
Nhưng câu nói này của Lục Ngộ An lại hoàn toàn rõ ràng như trước đây, chui vào tai Nguyễn Huỳnh.
Sự mềm mại trong giọng nói trong trẻo của anh khiến ba chữ ngắn ngủi trở nên dài ra.
Trong mơ hồ, Nguyễn Huỳnh cảm thấy hơi thở ấm áp của Lục Ngộ An lướt qua tai, lỗ tai trở nên nóng nổi.
Trong lúc Nguyễn Huỳnh thất thần, trái tim vốn sẽ vì giọng nói của Lục Ngộ An mà chập trùng rõ ràng, nhảy nhanh hơn mấy nhịp.
Còn chưa bắt lấy được tình cảm chợt lóe lên, Nguyễn Huỳnh lại nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An:
"Có ăn bắp rang không?"
Sắp đến bọn họ rồi.
Nguyễn Huỳnh kéo suy nghĩ về, cúi đầu nhìn vị trí ngực trái, sau đó nhìn về phía từng hạt bắp rang vàng óng ánh chồng lên nhau trong tủ kính trong suốt.
Cô đang muốn nói không ăn thì khóe mắt nhìn thấy cặp đôi xếp phía trước hai người đã mua bắp rang, ngọt ngào đút cho nhau ăn.
Đầu óc tạm dừng mấy giây, Nguyễn Huỳnh nghe thấy lời nói trái lương tâm của mình: Ăn.
…
Mua đồ xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đợi một lúc rồi đến lượt phim của hai người soát vé.
Lục Ngộ An lơ đãng quét mắt, ở cửa kiểm tra vé đều là người lớn và trẻ con xếp hàng. Anh ngước mắt lên, nhạy bén phát hiện ra điều không thích hợp: Phim chúng ta xem — Anh hỏi Nguyễn Huỳnh: Là gì vậy?
Vé xem phim được Nguyễn Huỳnh mua lúc ở trong xe tối hôm qua.
Lục Ngộ An để cô chọn phim mình thích, mua xong rồi Nguyễn Huỳnh cũng không nói tên phim, chỉ nói cho Lục Ngộ An biết là mình đã mua vé rồi.
Sau đó, Lục Ngộ An cũng không hỏi nhiều.
Nguyễn Huỳnh à một tiếng, vừa đi về phía nơi xếp hàng vừa nói: Phi vụ động trời.
Lục Ngộ An: ...
Nhận ra được sự im lặng của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh cũng im lặng theo: Anh không thích à?
Không có. Chỉ là Lục Ngộ An không nghĩ tới bọn họ lại đi xem phim hoạt hình.
Nguyễn Huỳnh: Thật à?
Cô nhìn chằm chằm Lục Ngộ An, cố gắng tìm ra cảm xúc khác thường trên khuôn mặt anh.
Lục Ngộ An nhìn cô, nghiêm túc trả lời: Thật. Dừng lại một chút, anh bổ sung:
"Là phim cô muốn xem là được."
Nghe được lời này, mi mắt Nguyễn Huỳnh run lên.
Cô theo bản năng mím môi, quay đầu nhìn về phía nơi khác:
"Ừm, tôi thật sự muốn xem mà."
Mãi đến khi ngồi xuống trong phòng chiếu, Nguyễn Huỳnh nhìn người lớn và trẻ con ở xung quanh, nghe thấy giọng nói kích động của bọn họ, cô bắt đầu có chút hối hận.
Không nên mua vé phim hoạt hình, cho dù cô mua vé phim kinh dị thì tình cảnh có khả năng cũng sẽ tốt hơn bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!