Câu nói này của Nguyễn Huỳnh là câu nghi vấn, cũng là câu lựa chọn.
Trong khoang xe trở nên yên tĩnh, cửa sổ xe đóng chặt, chợt có tiếng kèn chui vào.
Con đường đột nhiên trở nên thông thoáng, Lục Ngộ An không liếc mắt nữa.
Nguyễn Huỳnh đợi một hồi, đang suy tư xem mình nói lời này có phải tự nhiên quá rồi không, có chút làm khó dễ Lục Ngộ An.
Nghĩ thế, bên tai lại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lục Ngộ An: Muốn xem phim gì?
Nguyễn Huỳnh sửng sốt:
"Ngày mai anh thật sự không đi làm à?"
"Buổi sáng phải tới bệnh viện." Lục Ngộ An để ý liếc nhìn cô một cái:
"Buổi chiều và buổi tối, cô chọn đi."
Anh giao quyền lựa chọn cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh im lặng ba giây, một lần nữa cầm điện thoại lên:
"Tôi xem xem gần đây có phim gì."
Cô thích xem phim, nhưng gần đây bận rộn nên cũng không chú ý đến phim mới ra rạp. Cho nên Nguyễn Huỳnh vẫn rất muốn biết, Triệu Kinh Vĩ nghe ai nói cô có sở thích xem phim.
Có thể là mùa đông sắp tới, mấy phim mới ra rạp đều là phim tình cảm.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào hai chữ tình cảm này một lúc, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở một bộ phim cô từng xem được chiếu lại thêm lần nữa.
"Bác sĩ Lục, anh có phim nào muốn xem không?"
Trước khi nói ra lựa chọn của mình, Nguyễn Huỳnh cảm thấy phải hỏi suy nghĩ của Lục Ngộ An trước.
Lục Ngộ An liếc nhìn cô:
"Chọn phim cô muốn xem đi."
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, luôn cảm thấy anh nói lời này có chút mờ ám.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lại cho rằng đây chính là lời mà Lục Ngộ An sẽ nói. Nguyễn Huỳnh quen biết anh trong khoảng thời gian không dài, nhưng kể từ ngày quen biết anh, cô đã biết anh là một người dịu dàng cẩn thận, càng chú ý đến cảm nhận của người khác hơn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh không còn xoắn xuýt nữa.
Chọn phim xong, Nguyễn Huỳnh lại rơi vào trong sự xoắn xuýt xem chọn rạp nào, khoảng cách giữa cô và Lục Ngộ An không tính là xa, nhưng cũng không được xem làm gần.
Do dự một lúc, Nguyễn Huỳnh chọn một rạp ở khá gần bệnh viện, hoàn cảnh cũng tương đối tốt.
Chọn xong, Nguyễn Huỳnh đang muốn nói với Lục Ngộ An một tiếng thì chuông điện thoại lần nữa vang lên.
Lần này là Tư Niệm.
Cô nhướng mày, một lần nữa bắt máy: Sao vậy?
Đến đâu rồi? Tư Niệm vừa nhìn thấy tin nhắn cô trả lời mình lúc hai mươi phút trước, tâm tình vui vẻ:
"Tối hôm qua vứt bỏ tớ đi uống rượu với Tổng giám đốc Triệu, tối nay dù sao cũng có thể đi với tớ rồi nhỉ?"
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!