Chương 21: (Vô Đề)

Nguyễn Huỳnh vẫn luôn biết, cũng sâu sắc cho rằng, giọng nói của Lục Ngộ An hay.

Quen biết lâu như vậy, cô cho rằng mình đã không còn hưng phấn, thậm chí là động lòng với giọng nói của anh giống như khi mới đầu nghe thấy.

Mỗi lần khi anh gọi tên của cô một cách rõ ràng, cô vẫn không thể tránh khỏi mà bị hấp dẫn.

Rõ ràng là hai chữ hai thậm chí còn không có gì đặc biệt, nhưng được nói ra từ miệng Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh luôn cảm thấy có loại cảm giác lưu luyến thu hút.

Cô hít sâu, không chế không để cho mình có phản ứng kích động giống như chưa từng nghe giọng của anh.

Trì hoãn một lúc, Nguyễn Huỳnh dời mắt, nói lảng đi:

"Nguyễn Huỳnh đó còn có thể diện rất lớn."

Lục Ngộ An nhướng mày, tán thành nói: Đúng là rất lớn.

... Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, gọi: Bác sĩ Lục.

Lục Ngộ An nhìn cô, trong đôi mắt có ý cười nhàn nhạt.

Nguyễn Huỳnh chỉ về phía sau:

"Khoan hẵng đi, tôi mua chút đồ cho mấy đứa trẻ, lấy giúp tôi nhé?"

Cốp sau mở ra, Lục Ngộ An nhìn cái túi tràn đầy rồi nhìn về phía Nguyễn Huỳnh, ý tứ rất rõ ràng — đây gọi là một chút hả?

"Nguyễn Huỳnh cong môi:"Lần đầu tới nên tôi cũng không biết mua gì, cảm thấy cái gì hợp thì mua một chút.Lục Ngộ An rũ mắt:Đều là đồ bọn nó thích.Nguyễn Huỳnh:Thật sao?

"Lục Ngộ An lấy đồ ra khỏi xe:"Thật.

"Đối với những đứa trẻ ở viện mồ côi mà nói, chỉ cần là quà thì bọn nó đều sẽ thích. Đồ quá nhiều, Lục Ngộ An gọi điện thoại cho Trần Tịnh Dương, bảo cậu đến chuyển đồ. Về phần Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An giao cho cô nhiệm vụ trông coi cốp xe."..."

Chuyển đồ xong, Lục Ngộ An giới thiệu Nguyễn Huỳnh cho bọn trẻ vừa ngủ trưa dậy.

Tướng mạo Nguyễn Huỳnh xinh đẹp, trên người lại có sự tương tác trời sinh. Giọng nói của cô mềm mại, là chị gái dịu dàng mà các bạn nhỏ ở viện mồ côi thích.

Thời gian trôi qua một lúc, các bạn nhỏ đã mở miệng là một tiếng chị Nguyễn Huỳnh.

Lục Ngộ An không hề ngạc nhiên khi Nguyễn Huỳnh được hoan nghênh như vậy. Anh biết Nguyễn Huỳnh khiến cho người ta rất thích.

Chơi với bọn trẻ một lúc, Nguyễn Huỳnh chú ý tới Trần Tịnh Dương đang dọn đồ, giống như muốn đi ra ngoài.

"Buổi chiều phải đi ra ngoài à?"

Trần Tịnh Dương bất ngờ:

"Anh trai em chưa nói với chị à?"

Nguyễn Huỳnh chớp mắt: Chưa.

"Vậy có thể là anh ấy quên." Trần Tịnh Dương nói:

"Buổi chiều tụi em đến vườn trái cây hái quýt."

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên:

"Gần đây có vườn trái cây à?"

Có. Trần Tịnh Dương nói cho cô biết:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!