Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Huỳnh bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm thức giấc. Mặt trời chói mắt cuối thu như bị nước chanh đổ vào, sáng tỏ mà ấm áp.
Cô vẫn buồn ngủ, nửa mở mắt nhìn cửa sổ, lại vội vàng nhắm lại.
Chói mắt quá.
Nguyễn Huỳnh đổi tư thế, bao bọc mình chặt chẽ trong chăn mền, không để ánh sáng có cơ hội chiếu vào nữa.
Cô nhắm mắt, hơi đau đầu, có chút choáng váng.
Tác dụng chậm của ly rượu tối hôm qua hình như hơi lớn, lúc vừa uống xong cô không cảm thấy gì, sau khi về nhà thì bắt đầu có tác dụng.
Nguyễn Huỳnh nằm trong chăn nhớ lại, rốt cuộc là ly rượu nào có tác dụng chậm mạnh như vậy.
Đột nhiên, cô chợt mở mắt ra, vén chăn lên, trở mình ngồi dậy từ trên giường.
Cô nghiêng đầu, trừng to mắt nhìn về phía điện thoại nằm lặng im ở tủ đầu giường, vẻ mặt dại ra.
Tối hôm qua, hình như cô đã gọi điện thoại cho Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh nhìn trừng trừng vào điện thoại nhớ lại, nhưng không nhớ ra nổi mình gọi điện thoại cho Lục Ngộ An vì điều gì, lại đã nói cái gì?
Sau khi cô uống say thì chỉ nhớ vụn vặt.
Cho nên phần lớn thời gian, Nguyễn Huỳnh đều cực kỳ kiềm chế.
Tối hôm qua trò chuyện với Trần Tịnh Dương, lại bởi vì quá lâu rồi không uống rượu mà thèm đến phát hoảng, vô tình uống nhiều thêm hai ly.
Nguyễn Huỳnh đang nghĩ ngợi thì màn hình điện thoại sáng lên, cho người gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Cô dừng lại một chút rồi cầm điện thoại nhấn mở.
Tin nhắn do Trần Tịnh Dương gửi tới, hỏi cô vẫn ổn chứ?
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp trả lời thì Trần Tịnh Dương lại gửi một tin cho cô.
Cô tập trung nhìn, cuối cùng cũng rõ ràng vì sao mình lại uống say đến nỗi lúc nhớ lúc quên.
Tối hôm qua khi hai người ngồi uống rượu với nhau, Trần Tịnh Dương đã dựa vào sở thích của cô mà đề cử cho cô hai món.
Lúc ấy cậu đã uống không ít, đương nhiên là không để mắt đến có một ly trong đó nồng độ cồn không được tính là quá cao nhưng tác dụng chậm lại vô cùng mạnh.
Chính vì như vậy, sau khi Nguyễn Huỳnh về đến nhà mới có phản ứng say rượu.
Trần Tịnh Dương:
"Chị Nguyễn Huỳnh, xin lỗi, em thật sự quên mất."
Nguyễn Huỳnh tự biết chắc chắn cậu không cố ý, huống chi mình cũng không có việc gì.
Nguyễn Huỳnh:
"Không sao, chị vẫn ổn."
Trần Tịnh Dương: Không đau đầu chứ?
Nguyễn Huỳnh: Có một chút.
Ngồi trong xe, Trần Tịnh Dương nhìn tin nhắn Nguyễn Huỳnh gửi tới, báo cáo không sót một chữ với tài xế bên cạnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!