Nguyễn Huỳnh ở giường số 619 của phòng bệnh số 12.
Từ hàng hiên đi đến phòng bệnh số 12 cần phải đi ngang qua trạm y tá, nó nằm ở vị trí phía sau bên trái của trạm y tá.
Mắt Nguyễn Huỳnh không nhìn thấy, trong tay cầm lấy gậy người mù mà Lục Ngộ An đưa cho cô.
Bác sĩ Lục. Gậy người mù chống xuống đất, Nguyễn Huỳnh đi về phía trước một bước:
"Tôi đi thẳng là được sao?"
Lục Ngộ An rũ mắt xuống, anh đèn chiếu ra cái bóng hình quạt nhỏ dưới mắt anh. Anh nhìn hướng đối mặt của Nguyễn Huỳnh, trong cánh cửa có ánh sáng mờ ảo chiếu xuống:
"Trước tiên đi về phía trước mấy bước."
Nguyễn Huỳnh hỏi rõ ngọn nguồn:
"Mấy bước là ba bước hay là bốn bước, hay là nhiều hơn?"
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An nhướng mày: Ba bước.
Ồ. Nguyễn Huỳnh đếm ba bước đi về phía trước, sau đó dừng lại nghiêng đầu chờ hướng dẫn tiếp theo.
Nhấc chân.
Lục Ngộ An nhìn bạn chân rời khỏi mặt đất lơ lửng của cô, anh lười biếng đứng một bên, dùng một tay đút túi: Bước qua cánh cửa.
Nguyễn Huỳnh làm theo.
Đi vào trong cửa thoát hiểm, đi qua một đoạn hành lang ngắn bên trong, bọn họ đến gần trạm y tá.
Nguyễn Huỳnh không biết ở trạm y tá có người hay không, cô đang muốn hỏi thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Vu Tích Ngọc trước: Bác… bác sĩ Lục? Cô ấy trừng lớn mắt nhìn hai người cùng nhau xuất hiện:
"Sao anh đã về rồi? Có chuyện gì gấp sao? Hay là hội nghị giao lưu kết thúc rồi?"
Nghe được mấy câu hỏi cô ấy đưa ra, Lục Ngộ An gật đầu với cô ấy rồi trả lời câu hỏi cuối cùng: Kết thúc rồi.
Vu Tích Ngọc gật đầu, bỗng nhiên chú ý tới Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh, ánh mắt cô ấy đảo quanh hai người:
"Cô Nguyễn, cô và bác sĩ Lục…"
Cô ấy còn chưa nói hết rồi thì Nguyễn Huỳnh bèn nói:
"Chúng tôi gặp ở ngoài hiên."
Nghe vậy, Vu Tích Ngọc hối hận vỗ đầu:
"Ôi chao đều tại tôi, tôi quên mất là cô còn ở bên ngoài."
Thời gian cuộc gọi này của Nguyễn Huỳnh hơi dài, Vu Tích Ngọc bận quá nên quên mất cô vẫn chưa về phòng.
Cô ấy vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh, đỡ tay cô:
"Vậy bây giờ tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhé."
Nguyễn Huỳnh: Được.
Cô đi về phía trước một bước rồi bỗng nhiên dừng lại.
Lục Ngộ An vẫn đứng tại chỗ chưa đi, Nguyễn Huỳnh nghiêng người, nửa gương mặt đối diện với anh, đôi môi đỏ hồng: Bác sĩ Lục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!