Chương 15: (Vô Đề)

Không đợi Nguyễn Huỳnh trả lời, Lục Ngộ An đã gửi cho cô một tin ghi âm, nói cho cô biết:

"Trong túi là hương xông, cô mở ra xem mùi hương có thích hợp không."

Khi nhìn thấy tin nhắn ghi âm của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh mờ mịt.

Cô không nghĩ tới, tin ghi âm của Lục Ngộ An đến một cách dễ dàng như vậy.

Ôm tâm tình thành kính, Nguyễn Huỳnh nằm nhoài trên ghế sô pha, hai tay cầm điện thoại, cẩn thận nhấn mở.

Giọng điệu nói chuyện của Lục Ngộ An là trầm thấp.

Khi xuyên qua ống nghe truyền đến chỗ Nguyễn Huỳnh, lại thấp hơn, lạnh hơn, hấp dẫn hơn so với lúc đối mặt.

Nghe xong lời anh nói, trái tim Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên nhảy lên một cái, chập trùng giống như đầu ngón tay lướt qua phím đàn piano, sau đó dừng lại.

Cô quay đầu, đôi mắt sáng rực nhìn về phía chiếc túi giấy bình thường kia.

Bên kia im lặng, Lục Ngộ An quét mắt nhìn thời gian, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

Úc Đình Quân ở bên cạnh chú ý tới, nhướng mày một cái, giọng điệu trầm thấp:

"Đang chờ tin nhắn của con gái hả?"

... Lục Ngộ An liếc nhìn anh ấy một cái, không đề cập đến những chuyện riêng tư:

"Sao hôm nay Vân Sơ không đến?"

Vân Sơ là bạn gái của Úc Đình Quân, đương nhiên thân phận bạn gái này Vân Sơ có nhận hay không thì Lục Ngộ An không biết, cũng không cảm thấy quá hứng thú. Nhưng anh biết, hai chữ Vân Sơ này chính là đòn phản kích tốt nhất đối với Úc Đình Quân.

Nghe thấy lời này, khuôn mặt Úc Đình Quân tối sầm.

Anh ấy liếc nhìn Lục Ngộ An, có chút muốn đuổi người.

Lục Ngộ An không sợ anh ấy nổi giận, anh ngước mắt, lo lắng nói:

"Thế nào, lại cãi nhau à?"

Úc Đình Quân: Lục Ngộ An. Anh ấy ra lệnh đuổi khách: Cậu có thể đi rồi.

Lục Ngộ An cong môi, khóe miệng chứa ý cười:

"Gọi tôi tới thảo luận, sếp Úc không mời tôi uống một ly mà đã đuổi đi rồi?"

Úc Đình Quân liếc anh một cái, không muốn nói chuyện với anh.

Bỗng dưng, điện thoại của Lục Ngộ An rung lên. Anh rũ mắt nhìn, là tin nhắn trả lời của Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh: Cảm ơn.

Nguyễn Huỳnh:

"Mùi hương rất tốt, tôi rất thích."

Lục Ngộ An: Ừm.

Bên kia, Nguyễn Huỳnh bưng bình sứ hít hà, ngửi thấy mùi hương của dược liệu Đông y không biết tên và mùi hoa quế kéo dài, mùi hoa hợp hoan nhàn nhạt. Cùng với mùi bách xanh, mộc lan mình thích mà cô nói cho Lục Ngộ An biết.

Nguyễn Huỳnh yêu chuộc mùa hoa và mùi gỗ, mà hương hoa mộc lan và sự lành lạnh của chất gỗ bách xanh là hai loại cô thích nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!