Ánh sáng trong quán không tốt lắm, bức tường của quán sữa đậu nành cũ kỹ, trên tường trắng có màu loang lổ lưu lại, còn có mấy chiếc đèn tường tỏa ra ánh sáng.
Chiếc đèn nho nhỏ, cũ cũ, có loại cảm giác thời cổ điển. Sợi tóc trong bóng đèn dường như đã cháy hồi lâu, liếc mắt nhìn sang giống như thêu, độ sáng rất yếu.
Lục Ngộ An cụp mắt, nhìn mã QR, lại chuyển ánh mắt quay về khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh.
Có thể là do dậy sớm nên cô không trang điểm, cho dù là trong hoàn cảnh mờ tối thì trông cũng trắng nõn sáng sủa, giống như hoa sen mới nở.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Một hồi lâu, đôi mắt của Nguyễn Huỳnh có chút không chịu được mà chớp chớp: Bác sĩ Lục.
Cô nghiêng người về phía trước, tới gần Lục Ngộ An, đôi mắt to cách mặt bàn không rộng không hẹp nhìn anh trừng trừng, có chút hoang mang: Anh không muốn à?
...
Lục Ngộ An dời mắt đi, giọng nói trầm thấp: Không có.
Anh lấy điện thoại ra quét mã, kết bạn, động tác như nước chảy mây trôi.
Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng rung mới thu điện thoại lại.
"Tối hôm qua tôi mới nhìn thấy tin nhắn của anh." Không đợi Lục Ngộ An hỏi, Nguyễn Huỳnh đã trực tiếp nhắc đến nguyên nhân cô tới đây chờ anh, kết bạn Wechat với anh.
Bởi vì thường nhận được tin nhắn rác, dần dần, khi nhìn thấy thông báo tin nhắn đến, Nguyễn Huỳnh sẽ trực tiếp bỏ qua.
Cũng chính vì như vậy mà cô không nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình.
Tối hôm qua Trần Tịnh Dương nhắn Wechat hỏi cô có bận không, sau khi về đến nhà Nguyễn Huỳnh mới trả lời cậu.
Tin nhắn được gửi đi chưa tới nửa khắc, Trần Tịnh Dương đã nói cho Nguyễn Huỳnh biết, không phải là cậu tìm cô mà là Lục Ngộ An tìm cô.
Về phần tại sao tìm cô thì Lục Ngộ An không nói.
Chỉ là bảo cậu gửi tin nhắn cho Nguyễn Huỳnh, chờ Nguyễn Huỳnh trả lời thì nói với anh một tiếng là được.
Nhìn thấy những lời Trần Tịnh Dương nói, Nguyễn Huỳnh có chút mờ mịt.
Cô vốn định gọi điện thoại thẳng cho Lục Ngộ An hỏi tình hình, lại được Trần Tịnh Dương nói cho biết là anh nhận được điện thoại nên quay về bệnh viện rồi.
Đến trước khi ngủ, Nguyễn Huỳnh như bị ma xui quỷ khiến nhấn mở tin nhắn thì mới nhìn thấy tin nhắn mà tối trước đó Lục Ngộ An gửi cho cô, hỏi cô có mùi hương yêu thích nào không.
…
Nói xong, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Lục Ngộ An:
"Sao anh không gọi điện cho tôi?"
"Không có thời gian thích hợp." Lục Ngộ An nói thẳng.
Mấy ngày trước khi ăn đồ nướng, Nguyễn Huỳnh đã vô tình nhắc tới, nói giờ làm việc của cô không giống với đa số người. Chương trình phát thanh vào buổi tối, khi không bận thì buổi trưa cô đến đài phát thanh là được. Bình thường cô bận vào buổi tối.
Ban ngày của ngày làm việc của Lục Ngộ An còn bận hơn tưởng tượng, đến tối mới tương đối rảnh.
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, tính toán một chút: Cũng phải.
Cô nói:
"Hai ngày nay tôi khá bận, cho dù anh gọi cho tôi, tôi cũng không chắc có thể nghe được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!