Mười giờ tối, bóng đêm như lụa. Tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ và tiếng ngáy nhỏ của bệnh nhân giường bên đan xen nhấp nhô, khiến Nguyễn Huỳnh lăn lộn khó ngủ.
Cô trằn trọc hồi lâu, mò mẫm trong bóng tối bò dậy từ trên giường, cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường, cầm lấy gậy người mù ở bên giường đi ra khỏi phòng bệnh, bước đến trạm y tá.
Cô Nguyễn.
Nhìn thấy cô xuất hiện, người y tá trực ca, Vu Tích Ngọc không cảm thấy kinh ngạc:
"Lại không ngủ được à?"
Nguyễn Huỳnh có yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh của giấc ngủ, bình thường sẽ bị một chút tiếng vang nhỏ làm quấy nhiễu đến độ khó vào giấc.
"Cô đã mấy ngày không ngủ ngon rồi đúng không?"
Vu Tích Ngọc đi đến bên cạnh cô, đỡ cánh tay cô đi lên phía trước, giọng điệu ôn hòa: Quy tắc cũ à?
Nguyễn Huỳnh hơi cong khóe môi, giọng nói dễ nghe: Quy tắc cũ.
Dứt lời, cô đưa điện thoại cho Vu Tích Ngọc.
Quy tắc cũ mà bọn họ nói tới là giúp Nguyễn Huỳnh nhấn mở app nào đó trong điện thoại, tìm ra đài phát thanh mà cô muốn nghe.
Vu Tích Ngọc thuần thục tìm giúp cô: Có tiếng chưa?
Nguyễn Huỳnh đeo tai nghe lên, nghe thấy tiếng dòng điện truyền ra từ trong tai nghe: Có rồi.
Cô cúi thấp đầu, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt bị băng gạc che khuất giãn ra.
Vu Tích Ngọc nhìn nửa khuôn mặt của cô lúc cười lên, màu da trắng nõn, môi không son mà đỏ, khuôn cằm sắc sảo lưu loát. Cô ấy nhìn chăm chú một lúc, không nhịn được mà nói:
"Cô Nguyễn, cô thật là đẹp."
Cô ấy ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Huỳnh, nhìn cô từ dưới lên:
"Đôi mắt chắc chắn cũng rất đẹp."
Trước đây không lâu mắt của Nguyễn Huỳnh bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà bị thương nhẹ, bây giờ được băng gạc che lại, tạm thời không có cách nào nhìn thấy được thế giới tươi sáng bên ngoài. Giống như vậy, người ngoài cũng không có cách nào nhìn thấy được đôi mắt trong trẻo lại sạch sẽ kia của cô.
Nghe được lời này của Vu Tích Ngọc, Nguyễn Huỳnh cười, cô lấy tai nghe xuống:
"Ngày mai không phải là tôi có thể tháo băng gạc rồi sao?"
Vu Tích Ngọc tính toán thời gian:
"Gần như vậy, hôm nay vết thương bên mắt còn đau không?"
Một chút. Nguyễn Huỳnh nhẹ giọng:
"Tốt hơn hai ngày trước nhiều rồi."
Vu Tích Ngọc gật đầu: Vậy là được rồi.
Nói đến đây, cô ấy thăm dò:
"Cô Nguyễn, mắt của cô bị thương thế nào vậy?"
Tuy nói là đi làm ở bệnh viện, vết thương thế nào cũng gặp hết rồi. Nhưng kiểu người trưởng thành có vết thương ở hai bên khóe mắt như Nguyễn Huỳnh thì vẫn ít có.
... Nguyễn Huỳnh dừng lại, mím môi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!