"Xin lỗi..." Bạch Lệ thực sự thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng thu tay lại. Dừng một chút, cô vẫn muốn giải thích với Kỷ Lâm Quyến: "Em không có cố ý đâu."
Chỉ là xe lắc lư quá, cô không đứng vững được.
Bạch Lệ khẽ cắn môi, im lặng nắm chặt hai tay lại. Nhận ra anh vẫn đang quan sát, cô cảm thấy có chút lúng túng, hai tay đưa sát vào vạt quần, đứng thẳng còn hơn đang đứng xếp hàng trong quân đội.
Giọng nói cô quá nhỏ, nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào.
Tiếng "ùn ục" do xe buýt xuất phát vang lên.
Đôi mắt vừa cụp xuống của cô dường như lại nhuốm thêm hơi nóng trên má.
Vừa mới buông áo của Kỷ Lâm Quyến ra, lúc này cô đang một thân một mình chen chúc giữa đám người. Thân xe lắc lư qua lại, cô chỉ mong sao dưới chân mình có thể có lực bám vô hạn để giữ thăng bằng.
Nhưng mọi chuyện lại đi ngược lại với mong đợi của cô, cô không đụng nhẹ vào dì bên trái thì sẽ tựa người về phía người chị bên phải. Cũng may là trong tình huống chòng chành này, mọi người đều có thể hiểu được nên không có rắc rối nào xảy ra.
Từ kỳ nghỉ trước đến giờ Bạch Lệ hiếm khi ra ngoài, phần lớn thời gian cô đều ru rú ở nhà để làm bài tập. Cô cần mua gì, Chung Trần Di đều sẽ chuẩn bị sẵn cho cô. Vì vậy, lần đầu tiên ở trong một môi trường đông đúc như vậy, cô có chút căng thẳng.
Kỷ Lâm Quyến uể oải rũ mắt xuống, đôi mắt đen quét qua cô.
Bình thản và thờ ơ, trong đáy mắt anh không có chút dao động cảm xúc nào.
Bầu không khí lập tức có chút xấu hổ.
Bạch Lệ cố gắng cúi thấp đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng hết sức để giữ thăng bằng cho cơ thể.
Đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Lệ ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy Kỷ Lâm Quyến đang bình thản đưa tay ra, dùng sức kéo cô lại, sau đó tóm lấy cô trước khi cô kịp phản ứng lại.
Trên xe buýt không ổn định được nên đầu cô đập thẳng vào bụng anh, khiến chóp mũi cô hơi đau.
Nhiệt độ cơ thể cách một lớp vải cotton, trực tiếp dán sát vào má cô.
Trong không khí, dường như những nơi gần Kỷ Lâm Quyến đều trở nên nóng hơn rất nhiều.
Sự tự tin của Bạch Lệ bây giờ lại càng yếu đi.
Cô thậm chí còn không dám ngước mắt lên, sợ rằng Kỷ Lâm Quyến lại hỏi thêm câu gì nữa. Nhưng may thay, anh vẫn luôn im lặng, dường như đang cảm thấy cạn lời, dù sao thì bây giờ anh cũng không muốn nói gì cả.....
Sau khi đi qua khoảng mười trạm, người trong khoang xe ngày càng ít.
Nhìn thấy càng ngày càng đến gần điểm đến, chân của Bạch Lệ cũng càng lúc càng đau nhức.
Ngay khi cô đang ngơ ngác hướng tầm mắt về phía tấm biển quảng cáo trên xe buýt, cô đột nhiên cảm thấy cổ áo mình bị siết lại, đồng thời cô nghe thấy Kỷ Lâm Quyến nói: "Nhóc con, đến rồi."
Bạch Lệ gật đầu đáp lại: "Vâng."
Khi xe buýt dừng lại, cô đi theo phía sau Kỷ Lâm Quyến.
Vừa xuống xe thì trời cũng đã xế trưa, một luồng hơi nóng ập vào mặt, cái nắng như thiêu như đốt trên đầu khiến mặt đường nóng hổi.
Bạch Lệ nheo mắt quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi này hẳn là gần khu vực thành phố cũ một chút, phố ăn vặt và tiệm net ở rất gần nhau, cách đó khoảng ba con phố có một trung tâm thương mại.
Quán lẩu bên kia đường, biển hiệu vô cùng bắt mắt được treo ở giữa tầng 2.
Buổi trưa cuối tuần, trong quán ồn ào đông đúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!