Sau đó Xán Xán nói chuyện này cho Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến, Bạch Lệ cũng dặn dò Xán Xán, cho dù có kẻ nào hỏi tin tức của Mạnh Thanh Trạch cũng không được nói ra. Cho dù là những đứa bé khác trong khu nhà, cũng không nên tiết lộ với bọn họ.
Còn bảo sau này cô bé đừng nói chuyện với người xa lạ ở trước cửa khu nhà.
Kỷ Xán Xán cũng nghe lời, không đề cập đến thông tin về những đứa trẻ trong khu nhà với bất kỳ ai.
Giữa tháng chín, "nắng gắt cuối thu" lại một lần nữa trở về.
Chạng vạng sáng sớm coi như mát mẻ, nhưng ánh mặt trời giữa trưa không khác gì nồi hơi.
Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến đưa hai đứa trẻ đến trường.
Đang là thời gian khai giảng tiểu học, cửa trường chật ních người.
Làm thủ tục nhập học cho Xán Xán và Mạnh Thanh Trạch xong, lại nghe chủ nhiệm lớp sắp xếp một loạt những việc cần chú ý, hai người đưa bọn nhỏ vào trong phòng học, sau đó đi ra ngoài bằng cửa sau.
Trước khi đi, Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến nói chuyện riêng với hiệu trưởng trường học.
Đối phương cũng hứa sẽ giữ bí mật thông tin thân phận của Mạnh Thanh Trạch.
Tiếng chuông trong lớp vang lên vài lần, bọn nhỏ trong phòng học ngồi thẳng dậy.
Vì những phụ huynh đã được báo là không được phép ở lại lớp, cho nên ở chỗ hành lang và chỗ cửa sổ phòng học, không ít phụ huynh chen chúc lưu luyến không rời, thỉnh thoảng còn gõ cửa sổ thủy tinh, chào hỏi với con mình.
Kỷ Xán Xán cao hơn Mạnh Thanh Trạch một chút, cho nên cô bé ngồi vào vị trí gần cửa sổ phía sau lớp, mà Mạnh Thanh Trạch thì được sắp xếp ở hàng thứ ba.
Ánh sáng nóng rực từ cửa sổ rộng rãi chiếu vào, tạo ra một đường ánh sáng loang lổ trên mặt bàn của cô bé.
Kỷ Xán Xán chán nản nghe chủ nhiệm nói chuyện, tầm mắt không tự chủ được nhìn về phía Mạnh Thanh Trạch.
Những tiếng ve sầu ồn ào ngoài kia nối tiếp nhau ríu rít khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Nhìn xem kìa. Cậu bé nghe rất nghiêm túc.
Kỷ Xán Xán chống cằm.
Bởi vì môi trường xung quanh hoàn toàn xa lạ, cô bé cũng không quen biết nam sinh bên cạnh, vì thế Kỷ Xán Xán chỉ có thể điên cuồng truyền sóng não cho Mạnh Thanh Trạch, muốn cậu bé quay đầu lại tương tác với mình.
Đáng tiếc, không thành công.
Xán Xán thở dài, thật là không ăn ý.
Đến lúc chuông tan học vang lên, Kỷ Xán Xán ngáp ngắn ngáp dài.
Cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi, cô không khỏi thở dài, hóa ra Lâm Hạ nói đúng.
Đi học không vui chút nào.
Sau khi cô giáo nói nghỉ ngơi, Kỷ Xán Xán là người đầu tiên đứng lên.
Khi đứng dậy, cô bé nhận ra cậu bé mập mạp bên cạnh còn đang ngồi thẳng, ưỡn ngực lên như sắp gáy.
Vì thế nên trông cô bé có vẻ vội vã.
Kỷ Xán Xán vô tội nháy mắt mấy cái, nhận thấy ánh mắt cả lớp đều tụ tập lại đây, hơn nữa ánh mắt cậu bé mập bên cạnh còn mang theo một chút khinh bỉ, lúc này cô bé mới sờ sờ mũi ngồi xuống.
"Không phải đã tan học rồi sao..." Cô bé không dám lớn tiếng nói, chỉ có thể nói thầm.
Khúc nhạc đệm vừa rồi Kỷ Xán Xán đứng lên khiến cả lớp yên lặng vài phút, sau đó chủ nhiệm lớp mới đẩy gọng kính, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét về phía Kỷ Xán Xán, cô mới nói: "Tan học nghỉ ngơi đi, các bạn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!