Chương 8: (Vô Đề)

Bạch Lệ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. 

Phòng khách u tối, ánh đèn từ phòng ngủ lọt qua kẽ hở trên cửa. 

Bóng dáng của anh được phác thảo thành những đường nét mờ ảo. 

Có lẽ là vì vừa mới đánh trận game xong, trên trán Kỷ Lâm Quyến vẫn còn đang phủ một lớp mồ hôi mỏng. 

Đường quai hàm thẳng tắp, sạch sẽ và trắng trẻo, áo tay ngắn cổ tròn màu trắng hơi rộng, bờ vai rộng và vòng eo thon gầy. 

Trong không khí dường như thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh, giống như một cơn gió thổi vào đêm hè. 

Cơn gió này thổi qua, thổi vào tận đáy lòng cô.

Trái tim nhỏ bé của Bạch Lệ đập thình thịch. 

Sắc mặt Kỷ Lâm Quyến bình tĩnh, ánh sáng mơ hồ chiếu sáng đôi mắt đen láy của anh: "Không thích à?" 

Vừa dứt lời, lông mi của anh cụp xuống, tỏ vẻ như muốn rút lại. 

"Không có." Giọng nói của Bạch Lệ đột nhiên cao lên thêm hai bậc, cô vội vàng lắc đầu nói: "Không phải là không thích." 

Là rất thích. 

Dừng một chút, giọng nói của cô càng lúc càng nhẹ nhàng hơn: "Cảm ơn anh trai." 

Cô nhận nó bằng cả hai tay, chiếc huy chương to khoảng bằng lòng bàn tay, trên mặt vàng sáng bóng có khắc hình hai người nhỏ đang đấu kiếm. 

Cảm giác hơi mát, có hơi nặng, dải ruy băng buông thõng dọc theo mép lòng bàn tay cô. 

Bạch Lệ chậm rãi nằm lấy, khẽ cắn khóe môi. 

Đây là món quà sinh nhật đặc biệt nhất của cô. 

Là huy chương của Kỷ Lâm Quyến.

Nghĩ tới điều gì đó, Bạch Lệ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh, anh đưa huy chương cho em như vậy có được không?" 

"Đây là biểu tượng của vinh quang mà phải không?" Cô nói.

Bạch Lệ nhớ rằng khi cô còn nhỏ, các danh hiệu và bằng khen mà cô giành được đều được đặc biệt cho vào một chiếc tủ để trưng bày. 

Đối với tuyển thủ mà nói, ý nghĩa của huy chương chắc chắn là rất khác. 

Kỷ Lâm Quyến im lặng nhìn cô, hai tay đút vào túi quần: "Vậy em giữ thay cho anh là được rồi." 

Anh dừng lại, hạ thấp giọng nói đã mang chút mệt mỏi của mình: "Được không hả?" 

Nghe vậy, trong lòng của Bạch Lệ bỗng nhiên dâng trào sự căng thẳng. 

Trọng lượng của chiếc huy chương trong tay dường như nặng hơn rất nhiều. 

Cô gật đầu như gà mổ thóc: "Được." 

Quay trở lại phòng ngủ, Bạch Lệ nhìn mặt bàn chất đầy sách. 

Cô cẩn thận nâng chiếc huy chương lên, nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc hộp hình tròn rồi đặt vào giữa bàn. 

Trên hộp hình tròn có vẽ hình một con kỳ lân, Bạch Lệ nằm trên bàn, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào những viên kim cương ở các góc. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!