Chương 79: (Vô Đề)

Sống ở một con phố, một khu nhà, hàng xóm cũng trở nên giống như người thân.

Cũng bởi vậy nên Lâm Hạ là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong khu nhà, cũng có quyền lên tiếng nhất.

"Anh phải về nhà ăn cơm." Lâm Hạ nói.

Hai tay cậu bé buông xuống hai bên quần, trong con ngươi đen kịt có chút lưu luyến.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, trong lòng bàn tay cậu bé đổ một tầng mồ hôi mỏng manh.

Kỷ Xán Xán đang đi giày, không biết là do mua cỡ giày lớn hơn hay vì chân cô bé quá nhỏ, lúc nào đi chơi đôi giày cũng sẽ đột nhiên tuột ra.

"Ừm, được. Em cũng muốn về ăn cơm." Cô bé gật gù.

"Ngày mai em..." Lâm Hạ như là lấy hết dũng khí mà hỏi: "Có đến chơi với bọn anh nữa không?"

Kỷ Xán Xán nghiêng đầu nghĩ: "Có chứ. Bố mẹ nói em phải ở nhà bà nội một thời gian, còn phải đi học ở đây."

Dừng một chút, Kỷ Xán Xán hỏi cậu bé: "Anh đi học rồi ư? Đi học có vui không?"

Lâm Hạ hơi cụp mắt: "Ừm. Chắc là anh lớn hơn em cỡ hai tuổi."

"Đi học không vui. Làm bài tập cũng rất phiền." Lâm Hạ nói: "Nhiều bài tập quá."

Kỷ Xán Xán vẫn chưa có khái niệm bài tập, nên cũng không để ý gì đến lời cậu bé.

Bóng dáng Bạch Lệ lại xuất hiện ở cửa, cô bé vẫy tay với Lâm Hạ: "Em phải về nhà rồi."

"Ngày mai gặp." Lâm Hạ dừng lại, ánh mắt nhìn bóng lưng của cô bé, cho đến khi cô bé biến mất trong tầm mắt.

Xuân đi thu đến, Kỷ Xán Xán đã sống trong khu nhà hơn nửa năm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dần dần đã đến ngày sinh nhật Xán Xán.

Sáng sớm trước khi ra ngoài, Bạch Lệ hỏi cô bé năm nay muốn quà sinh nhật gì.

Cô gái nhỏ trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra, ấp úng nửa ngày mới thốt ra được ba chữ: "Ultraman."

Bạch Lệ suy nghĩ một chút, trung tâm thương mại gần đó vừa vặn có đồ chơi Ultraman mới, vì thế đang định đồng ý, ai ngờ cô bé lại đột nhiên đổi ý.

Nguyên nhân đổi ý là, Kỷ Xán Xán đột nhiên nghĩ tới thời gian trước, con trai nhà chú Lý chạy tới khoe khoang vỏ sò của mình có khắc tên, là quà tặng không phải ai cũng có.

Bởi vậy, cô bé lại cảm thấy không quá hài lòng với Ultraman, dù sao ai cũng có một món đồ chơi như vậy.

"Mẹ, con không cần Ultraman nữa." Kỷ Xán Xán chớp đôi mắt hạnh: "Con muốn một phần quà đặc biệt, độc nhất vô nhị."

Là quà tặng có giới hạn thuộc về cô bé.

Bạch Lệ sửng sốt: "Độc nhất vô nhị?"

"Vâng vâng, chính là thứ mà những người khác đều không có." Kỷ Xán Xán vuốt bím tóc nói.

Bạch Lệ suy nghĩ một hồi: "Được, con ngoan ngoãn ở nhà với bà nội, bố mẹ làm việc xong sẽ trở về với con. Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của con, Xán Xán lại lớn thêm một tuổi, cho nên càng phải nghe lời hơn đó."

Vừa nghe Bạch Lệ đồng ý, Kỷ Xán Xán lập tức vui vẻ đến mức đôi mắt hạnh sáng bừng lên, dùng sức gật đầu.

Buổi sáng trôi qua trong yên bình, ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!