Lúc Kỷ Xán Xán mới lên sáu tuổi, cô bé được Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến đưa về khu nhà sinh sống.
Cô bé chỉ mới sáu tuổi nên vẫn chưa cao lắm, nhưng chiếc cằm trắng nõn nà, hai má tròn trịa như có thể búng ra sữa.
Tính cách của cô bé hoàn toàn tương phản với sự ngoan ngoãn yên tĩnh của Bạch Lệ khi còn bé, cũng không trầm tĩnh lạnh lùng như Kỷ Lâm Quyến.
Tóm lại cái miệng nhỏ nhắn của cô bé rất biết cách nói chuyện, hơn nữa còn không hề có sức kháng cự đối với cái đẹp. Lúc ở trên đường, cô bé hễ nhìn thấy chị gái xinh đẹp thì sẽ không đi nổi nữa, thường xuyên ôm đùi chị gái xinh đẹp, dù bị kéo đi rất xa mà vẫn không chịu buông tay.
Đối với tật xấu này của Kỷ Xán Xán, Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến đều bó tay không còn cách nào khác.
Giáo dục thì cũng đã giáo dục rồi, cũng đã trừng phạt rồi, nhưng Kỷ Xán Xán nhận lỗi xong, lần sau vẫn cứ như thế.
Mặc dù những lần đó Kỷ Xán Xán cũng không có hành động gì quá đán, chỉ là thích nói chuyện với những chị gái xinh đẹp, nhưng tóm lại là không lễ phép. Bạch Lệ nói mỏi cả miệng, cuối cùng vào lúc Kỷ Xán Xán năm tuổi mới học được cách khắc chế một chút.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Hai ngày trước đánh nhau với bé trai nhà khác, răng cửa Xán Xán bị đập hỏng một cái, hiện tại khi cười rộ lên luôn bị gió lọt vào.
Vậy mà cô bé vẫn hoàn toàn không coi ra gì, vẫn cười rất ngọt ngào, về đến nhà vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường. Ngược lại cậu bé kia bị đánh đến khóc ròng ăn vạ, cho dù cách hai con phố cũng có thể nghe rõ tiếng ấm ức nghẹn ngào.
Bạch Lệ hỏi cô bé có chuyện gì xảy ra, cô bé nói là bởi vì nam sinh kia xem thường người khác, ức h**p em gái nhỏ khóc không ngừng, cô bé không chịu được mới xông lên đánh một trận.
Hơn nữa là do đứa bé trai kia ra tay trước.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, thấy việc bất bình thì ra tay tương trợ, nhưng lấy bạo lực để trị bạo lực thì lại không đúng. Nhất là khi răng cửa của bạn nhỏ Kỷ Xán Xán còn hy sinh lẫy lừng trong lần hăng hái làm việc nghĩa đó.
Rất không làm cho người ta bớt lo. Lần này là răng cửa, ai biết lần sau sẽ là cái gì đây?
Bạch Lệ đành phải kiên nhẫn dạy dỗ một phen, mà Xán Xán chỉ mở to đôi mắt hạnh ngây thơ, như là đang cố gắng hiểu hàm nghĩa của câu "lấy bạo lực để trị bạo lực" này là cái gì.
Trong thế giới quan của mình, cô bé cảm thấy nếu em gái nhỏ bị những đứa trẻ hư hỏng bắt nạt, thì đương nhiên cô bé phải đứng lên bảo vệ.
Dù sao đứa nhỏ chỉ mới năm sáu tuổi, vẫn không thể hiểu được lo lắng của cha mẹ.
"Sau này gặp phải vấn đề gì, nhất định phải nói cho bố mẹ hoặc là người lớn xung quanh trước, nghe thấy không?" Bạch Lệ nói.
Kỷ Xán Xán gật đầu, nhưng vẫn hơi uể oải nhấn mạnh: "Lúc ấy... lúc ấy không có ai khác."
Nói xong đầu cô bé chợt thấy nặng nặng, được một lòng bàn tay ấm áp rộng rãi đè lên.
Chẳng biết Kỷ Lâm Quyến đứng ở phía sau cô bé từ lúc nào, đôi mắt ướt sũng của Kỷ Xán Xán giương lên: "Bố."
Anh lười nhác dựa vào tường: "Xán Xán nhà chúng ta thấy việc bất bình ra tay tương trợ à?"
Giọng nói nhàn nhạt, hơi trầm thấp.
Ánh đèn trong hành lang lờ mờ.
Cô bé ngẩng đầu lên, rầu rĩ đáp: "Vâng ạ."
"Là chuyện đáng khen ngợi." Kỷ Lâm Quyến nói, mí mắt anh hơi nheo lại, ánh mắt nhìn đứa bé còn chưa cao bằng đầu gối, dừng lại một chút rồi lại lần nữa chuyển qua Bạch Lệ đang trầm mặc không nói chuyện bên cạnh.
Đột nhiên được khen một câu, Kỷ Xán Xán giật mình, sau đó lại trở nên vui vẻ hơn một chút: "Cho nên con không hề làm sai đúng không?"
"Không hề." Kỷ Lâm Quyến nói: "Chỉ là chưa thể đạt điểm tối đa. Lần sau tới nói cho bố, mới là điểm tối đa."
Cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, từng ngọn từng ngọn đèn đường sáng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!