Chương 77: (Vô Đề)

Giống như là đang suy nghĩ xem mình có hứng chịu nổi không.

Kỷ Lâm Quyến nhíu mày nói: "Em ra đây rồi anh nói với em."

"Em tên là Bạch Lệ?" Anh hỏi một cách chừng mực.

Cô ngước tầm mắt lên, gật đầu: "Vâng."

Bộ dạng chần chừ do dự quả thực là đang yêu đến mức làm tan chảy cả kẹo bông rồi.

"Thế này đi." Kỷ Lâm Quyến thấy hứng thú: "Em gọi anh là anh trai, anh xẽ không làm khó em nữa."

Cô bé cùng thành thật ngoan ngoãn, nghe vậy, ngoan ngoãn nghe lời cất tiếng gọi: "Anh trai."

"Ừm."

Có Kỷ Lâm Quyến ở đây, Bạch Lệ dường như thật sự có một người anh trai trên danh nghĩa.

Đám trẻ con ở trong sân đều sợ anh, cho nên cũng không dám chạy lại trêu chọc Bạch Lệ nữa.

Lý do không có gì khác, mỗi một lần bọn họ muốn bắt nạt Bạch Lệ, Kỷ Lâm Quyến đều sẽ vừa hay xuất hiện ở một nơi nào đó không xa, anh dựa mình vào gốc cây ngô đồng trong vườn, vẻ mặt lười biếng, đôi môi mỏng mím cong lên. Sau đó anh đi lại dùng một tay đã có thể ném mấy đứa trẻ con kia ra rất xa.

Hoặc là ném bừa mấy viên đá, nhắm chuẩn vào mông đám mấy đứa bé mềm nắn rắn buông này.

Rất rõ ràng, anh không phải là đến nói lý lẽ, mà là đến chống lưng cho Bạch Lệ.

Chỉ vậy mà thôi, chỉ đơn giản như thế.

Đánh cũng không đánh lại, chiều cao của mấy đứa bé còn không đến eo của Kỷ Lâm Quyến.

Cho nên bọn chúng lập tức trở nên ngoan ngoãn, không bắt nạt Bạch Lệ nữa, cũng không dám đến chọc tức Kỷ Lâm Quyến nữa.

Đừng thấy bọn họ tuổi tác còn nhỏ, nhưng mới có bảy tám tuổi đã học được cách đi kết bè kết phái bắt nạt người khác, dĩ nhiên cũng hiểu cách phân biệt kiểu người.

Cứ như thế vài ngày trôi đi.

Thời tiết nóng bức đã lâu cuối cùng cũng giảm nhiệt rồi.

Mây đen bên ngoài từ từ kéo đến, vừa buổi sớm tỉnh dậy đã không nhìn thấy mặt trời.

Không khí ẩm ướt, bầu trời u ám và xám xịt.

Thời tiết trước khi trời mưa, ngột ngạt đến mức như không thể thở nổi.

Bên ngoài còn nóng bức, chứ đừng nói gì đến trong nhà.

Kỷ Lâm Quyến đi tắm, còn chưa được một lúc, ảm giác ẩm ướt và nhớp nháp lại bám vào da thịt.

Anh chán ghét những cơn mưa của mùa hạ, khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu.

Bà nội Trần trong nhà con đang bật quạt ngủ, Thái Gia Hòa không ở đây, có lẽ là ra ngoài đi tìm Chung Trần Di rồi.

Chung Trần Di là mẹ của đứa trẻ tên là Bạch Lệ kia.

Kỷ Lâm Quyến đợi đến buồn bực, định đi ra ngoài một chút.

Anh vừa mới đi đến cửa, đã nghe thấy mấy tiếng mắng chửi vừa gay gắt lại chót tai.

Dựa vào cửa, Kỷ Lâm Quyến đút một tay vào trong túi quần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!