Chương 76: (Vô Đề)

Mùa hè năm 2003, thời tiết oi bức đến ngột ngạt, tiếng ve sầu càng lúc càng kêu to, hòa cùng từng đợt nóng trong không khí, dường như là đặt người ta vào trong một cái lò lửa khổng lồ.

Mùa hè năm nay nóng bức một cách khác thường, lúc giữa trưa càng rõ rệt, chỉ đứng dưới ánh mặt trời được một lúc, cả người đã toàn là mồ hôi.

Con đường ở trước cửa viện còn chưa sửa, con đường phủ đầy là cát rất nhanh nóng xuyên qua cả đế giày, giống như ngọn lửa cuồn cuộn.

Hai bóng người một to một nhỏ đã đi đến trước cửa tứ hợp viện, cây ngô đồng tỏa xuống một khoảng bóng mát, nhưng cảm giác oi bức vẫn không bớt đi chút nào. Nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy bên trong khe cửa có bóng dáng của mấy đứa trẻ chạy đi chạy lại.

"Lâm Quyến, chúng ta cần phải ở nhà của bà nội Trần một khoảng thời gian." Tay xách hành lý của Thái Gia Hòa dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía cậu bé đi phía sau nửa bước, mới độ mười hai mười ba tuổi mà dáng dấp đã cao cao gầy hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều: "Ở đây có rất nhiều các bạn nhỏ, con không được cãi cọ đánh nhau với bọn họ, có biết chưa?"

"Con lớn hơn mấy đứa rất nhiều, con là anh trai." Giọng điệu của Thái Gia Hòa ôn hòa: "Anh trai phải nhường nhịn em trai em gái."

Nghe vậy, Kỷ Lâm Quyến hơi ngước tầm mắt lên, ánh mắt lại lạnh lùng một cách bất thường, giống như một con thú non hoang dã bắt đầu ngủ đông.

Anh đeo tai nghe, bên dưới gò má góc cạnh vẫn có thể nhìn ra được vết bầm tím sau trận đánh nhau.

Một tiếng đáp lại như có như không, giọng điệu anh lười nhác, xem như là lời đảm bảo với Thái Gia Hòa.

Thái Giai Hòa thu tầm mắt lại, siết chặt tay cầm của vali.

Nếu như không phải có tình huống đặc biệt, thực ra bà cũng không hề muốn đưa Kỷ Lâm Quyến về trấn nhỏ.

Bà đang đau đầu về vấn đề chuyển trường của Kỷ Lâm Quyến, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể tìm đến chiến hữu năm xưa là Kỷ Hoành Thịnh giúp đỡ.

Cậu con trai đang ở độ tuổi dậy thì, ở trường học đánh nhau hai trận, sau khi về nhà cũng không nói chuyện với bố mẹ, vẫn là giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại cho Thái Gia Hòa, bà lúc ấy mới biết tình hình của Kỷ Lâm Quyến ở trường.

Cũng là lúc đó bà mới phát hiện, thì ra Kỷ Lâm Quyến đã im lặng không nói gì rất lâu.

Nghĩ đến đây, Thái Gia Hòa nghĩ lại tất cả những thay đổi nhỏ nhất của Kỷ Lâm Quyến, bởi vì câu nói đùa của em trai cậu là Kỷ Gia Hành kia.

[Bà nội nói anh trai tôi không phải là con ruột, là được nhặt về từ trong thùng rác.]

Kỷ Lâm Quyến từ trước đến nay đều thờ ơ vô cảm với tất cả mọi chuyện, chỉ có một lần duy nhất cãi nhau rất dữ dội với Kỷ Gia Hành.

Từ đó về sau, những chuyện bị xử phạt của Kỷ Lâm Quyến ở trường học cũng càng lúc càng thường xuyên.

Nhỏ là đến muộn về sớm, lớn là gây gổ đánh nhau.

Lúc Thái Gia Hòa vừa mới dắt Kỷ Lâm Quyến vào đến cửa khu nhà lớn, mấy đứa trẻ ở trong sân tò mò ngóc đầu lên khỏi đống cỏ khô, lần lượt di chuyển ánh mắt về bên này, vươn dài cổ ra một lúc lâu mà không thấy động đậy gì.

Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cửa lớn bên khu Bắc của tứ hợp viện mở ra, cót két một tiếng, có một bà cụ hơn sáu mươi tuổi từ trong cửa bước ra.

"Không phải là nói buổi chiều mới đến sao." Bà cụ chửi tục bằng một câu tiếng phổ thông không được lưu loát cho lắm, xoa bàn tay phải đầy dầu mỡ lên chiếc tạp dề quanh eo, sau đó mỉm cười tiến lại gần: "Tưởng rằng hai người buổi chiều mới đến, còn chưa làm xong cơm."

"Nhà xe gần đến giờ đi thì đổi thời gian, gọi điện thoại về nhà thì không thấy ai nghe." Thái Gia Hòa mỉm cười, nói chuyện phiếm với bà cụ một vài câu.

Lời vừa ngừng lại, bà vỗ lên vai của Kỷ Lâm Quyến: "Đây là bà nội Trần, lúc còn nhỏ bố con thường nhà bà nội Trần ăn chực, xem như là người quen cũ của nhà chúng ta."

Kỷ Lâm Quyến hờ hững nói, không biết là nặng hay nhẹ: "Bà nội."

"Aiyo, chuyện đã qua rồi thì cứ nhắc đến nó làm gì." Bà cụ ngoài miệng không nói, nhưng ý cười lập tức chất chồng, khóe miệng còn hiện ra thêm ba vết nhăn: "Hành Thịnh còn đang bận lắm nhỉ, đã một thời gian rồi mà không gặp mặt."

Thái Gia Hoa nói: "Đúng vậy, anh ấy bận rộn lắm, phải đi công tác liên tục."

Hai người lớn nói chuyện khách sáo với nhau, Kỷ Lâm Quyến nghe đến mức phát ngấy.

Anh đút một tay vào túi quần rồi đi về chỗ bóng cây phía xa.

Bóng dáng của cậu thiếu niên gầy guộc mảnh khảnh, trên người anh khoác một chiếc áo sơ mi trắng, hai cánh tay gầy gò buông thả tự do trong ống tay áo. Sóng nhiệt mau chóng bao vây lấy anh, hòn đá bên cạnh chân bị anh đá cho một cái lăn đi rất xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!