Bóng lưng anh sáng rõ, đôi chân dài cất bước thẳng tắp.
Anh đi ra ngoài hai bước lại nghiêng người, một tay đút vào túi quần, đang chờ cô.
Bạch Lệ vẫn ngồi trên băng ghế.
Cô liếc mắt một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Nếu như lúc này đứng dậy, sẽ bị anh nhìn thấy nhỉ?
Cô cắn môi, im lặng.
Kỷ Lâm Quyến nghiêng người nhìn cô một hồi.
Cô gái nhỏ rề rà không chịu đi.
Thế là, anh cúi thấp người, cánh tay đặt trên bàn học của cô, lười biếng sáp đến gần: "Vẫn không đi, đợi anh tới cõng em à?"
"Không, không có." Bạch Lệ hoảng hốt, ấp úng không chịu đứng lên.
Nhưng Kỷ Lâm Quyến áp quá gần, khiến cô vô thức muốn trốn đi.
Cơ thể đột nhiên cử động, áo khoác đồng phục học sinh cũng trượt xuống theo.
Ánh mắt Kỷ Lâm Quyến hơi trầm xuống, liếc thấy viền sau lưng chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng của cô có một vết máu đỏ tươi.
Mặc dù không phải là một mảng quá lớn, nhưng lại vô cùng tươi rói rõ ràng.
Giống như đang biểu thị, cô gái nhỏ trước mắt đang trải qua cái gì đó.
Anh ngẩn ra, lập tức tránh ánh mắt đi.
[Anh ơi, em mười bốn tuổi rồi.]
Giọng nói non nớt này đột nhiên vang vọng trong đầu anh.
Kỷ Lâm Quyến ho nhẹ một tiếng, tầm mắt nhìn về phía xa xa.
Anh không được tự nhiên thu lại mí mắt.
Lúc này bầu không khí quả thực đông cứng đến không thể đông cứng hơn nữa, hận không thể vỡ thành mấy mảnh.
Bạch Lệ lặng lẽ nhặt áo khoác của anh lên.
Kỷ Lâm Quyến không nhìn cô, động tác nhẹ nhàng nhận lấy.
Bạch Lệ cắn môi, vụng trộm liếc anh một cái. Sau đó ngẩn ra: "Anh ơi, tai anh..."
"Tai anh làm sao?" Lông mày anh nhướng lên.
Bạch Lệ thì thầm: "Tai anh hơi đỏ."
Thật ra đã đỏ đến như rỉ máu, nhưng cô không dám nói.
Kỷ Lâm Quyến dằn lại, đàng hoàng trịnh trọng: "… Tiết trời nóng nực."
"Chưa thấy bao giờ à?"
Lại im ắng một hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!