Kỷ Lâm Quyến còn chưa kịp gẩy hai miếng cơm tối thì đã bị Thái Gia Hòa đuổi đi.
Trước khi đóng cửa, Thái Gia Hòa dặn dò anh: "Đến trường học xem xem có chuyện gì đi, hôm nay đã trễ hai mươi phút rồi mà Đô Đô vẫn chưa về ăn."
Bình thường Bạch Lệ không mang theo điện thoại di động tới trường học nên cũng không liên lạc được.
Kỷ Lâm Quyến miễn cưỡng nhíu mày: "Không phải là ở trường học sao, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Ngừng lại một lát, anh nói tiếp: "Chắc là bị giáo viên giữ lại đó."
"Đô Đô là con gái, con tưởng là con bé cũng giống như con hả." Thái Gia Hòa nói: "Đô Đô học hành tốt lắm đó."
Dọc theo đường đi, có không ít học sinh đi tới đi lui, mấy lớp dưới cũng có mấy người biết Kỷ Lâm Quyến, sau khi đi qua lúc nào cũng quay đầu lại nhìn anh mấy lần.
"Đó là Kỷ Lâm Quyến của khối 12 à?"
"Hình như là anh ấy đó! Trông anh ấy đẹp trai thật!"
"Nhưng mà anh ấy qua bên chúng ta làm gì chứ?"
"Đúng đó, từ sau khối 12 chuyển đi anh ấy cũng chưa từng tới tòa nhà giảng dạy chính mà."
Tiếng nói chuyện phiếm nhẹ nhàng thoáng qua, Kỷ Lâm Quyến không hề để ý.
Anh nhớ tới lời của Thái Gia Hòa, Đô Đô là học ở lớp A
- lớp giỏi nhất khối.
Lớp 10A ở tầng bảy, lại còn không có thang máy.
Ánh mắt anh hơi cúi xuống, nhét tay vào túi quần.
Đi được khoảng mấy tầng thang thì trước mặt anh lại có thêm mấy nam sinh bước đến.
Cầu thang cũng không rộng rãi lắm, nhóm bốn năm người họ đứng thành một hàng, cầu thang lập tức trở nên chật hẹp.
Khi họ đi ngang qua nhau, Kỷ Lâm Quyến nghe thấy mấy nam sinh kia đang nói cười hi hi ha ha.
"Cái con bé mới tới buồn cười vãi."
"Mày không thấy nó còn không định đứng lên à, không thèm ăn cơm tối luôn."
"Tao ghét nhất cái loại nhảy lớp chạy tới đây cướp vị trí thi vào mấy trường đại học tốt của bọn mình."
"Bọn mình mới nói mấy câu mà đã dọa nó khóc luôn rồi."
Bước đi của Kỷ Lâm Quyến đột nhiên dừng lại.
Anh hơi hất cằm: "Mấy đứa chúng mày? Lớp A à?"
Lúc mấy nam sinh bị gọi lại thì giật mình, thấy người kia mặc đồng phục học sinh đi học lại, sau khi hết bất ngờ, ánh mắt họ thoáng qua sự khinh bỉ: "Đúng đó."
Nam sinh đeo kính bên kia vừa nói thì đã bị Kỷ Lâm Quyến ấn vào góc tường bằng một tay, còn nhấc cậu ta lên mà chẳng tốn chút sức nào.
"Có phải trong lớp chúng mày có một người tên là Bạch Lệ hay không?" Kỷ Lâm Quyến lạnh lùng nói.
Nam sinh đeo kính sợ hãi, run lên bần bật: "Anh, anh định làm gì?"
Mấy nam sinh khác thấy thế thì đâu dám nán lại, bọn họ lập tức nháo nhác tản đi, vội vàng bỏ chạy xuống dưới tầng, thậm chí còn không dám quay đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!