Anh mặc một chiếc áo khoác đen, tóc cắt ngắn, có râu lún phún, khiến cho đôi mắt và lông mày của anh trông sáng sủa, rõ ràng hơn. Vai hơi rộng, từ thắt lưng lại hẹp đi, dáng người cao gầy, hai chân dài đang thờ ơ cất bước, lộ ra dáng vẻ lười biếng.
Cánh tay đang ôm đống rau mới mua, còn bàn tay với khớp xương hiện ra rõ ràng còn lại đang xách giỏ đồ ăn của bà lão. Khi anh hơi nghiêng đầu, đường quai hàm lộ ra rõ ràng. Trông có vẻ đã gầy hơn trước rồi.
Ánh mắt của hai người thoáng chốc va chạm vào nhau trong không trung.
Cơn gió lạnh buốt giá lúc trời đêm thổi qua vào, dấu vết cuối cùng của ánh chiều tà đã hoàn toàn biến mất trên bầu trời, sắc vàng cũng mờ dần.
Huyệt thái dương của Bạch Lệ co giật.
Trong một khoảnh khắc cô muốn tìm khe hở trên mặt đất.
Bởi vì lúc này cô đang mặc bộ đồ ngủ hình con vịt dày và rộng rãi, bên ngoài lại còn đang khoác một chiếc áo bông dài không vừa vặn, toàn thân phồng lên như một quả bóng bay. Chưa kể đến đôi dép bông hình móng vịt ở lòng bàn chân, chân vịt rộng rãi đã đứng sững lên trước gió lạnh.
Cảm giác hơi giống đang cosplay vịt Donald vậy.
Tất nhiên đó chắc chắn là phiên bản nhếch nhác nhất.
Không cần nhìn vào gương, cô cũng biết bây giờ trông mình chắc hẳn rất buồn cười.
Mái tóc dài mềm mại được quấn trong vành mũ, khi có gió thổi qua thì dính vào khóe môi. Không tắm rửa sửa soạn, thậm chí cô còn run rẩy trong gió lạnh, cô đã gặp Kỷ Lâm Quyến với bộ dạng lôi thôi lếch thếch như vậy đấy.
"Đô Đô, sao cháu lại đứng ở ngoài?" Là bà lão đã phá vỡ sự im lặng trước, sau khi nhìn thoáng qua Bạch Lệ, bà ấy đã híp mắt cười quan tâm hỏi: "Còn mặc ít như vậy nữa, có lạnh không?"
Chỉ có bà lão mới chân thành quan tâm đến cô như vậy, hơi thở của Bạch Lệ trở nên nóng bừng.
Bạch Lệ không nhớ rõ tên của bà lão ở khu nhà phía nam. Cô chỉ biết mọi người đều gọi bà ấy là bà Lý, lúc trước bà ấy đã từng là giáo viên trong thị trấn, bởi vì bà ấy đã dạy nhiều khóa học sinh nên trong trấn có thể xem là người đức cao vọng trọng.
"Không lạnh đâu." Bạch Lệ thu ánh mắt lại, không hướng ánh mắt nhìn về phía người kia nữa. Bàn tay đang kéo khóa của cô dừng lại, bước tới dìu bà lão, nói như một đứa trẻ: "Bà lão, sao bà đi lâu thế? Cháu còn lo chẳng lẽ bà đã gặp rắc rối gì rồi đấy."
"Ôi, một bà già như bà thì có thể có chuyện gì chứ." Bà lão nói. "Trên đường về bà đánh rơi giỏ rau, lại đang xuống dốc nên đồ đạc lăn lóc khắp nơi. Con người đã già rồi không tiện khom lưng, nên nhặt đồ có hơi chậm."
Nói xong, bà ấy dường như nhớ ra chuyện gì đó gì, lập tức vỗ vỗ cánh tay của Kỷ Lâm Quyến: "Cũng may có cậu trai trẻ này, nếu không không biết bà sẽ lề mề mất bao lâu."
"Không sao đâu, là chuyện cháu nên làm mà." Vẻ mặt của Kỷ Lâm Quyến bình tĩnh.
Đột nhiên, anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt tối đen.
Không giống như đang nói chuyện với bà lão mà lại giống như đang nói với cô.
Bạch Lệ cố ý cúi đầu để vành mũ con vịt rũ xuống thấp hơn.
Không nghe thấy, không nhìn thấy.
Ai đấy? Không quen.
Bạch Lệ suy nghĩ, không thể không nói cô giả vờ như bị mù thật sự là rất có tài.
Đồ đạc được đặt trên bàn đá trước cửa nhà bà lão, lòng bàn tay của bà lão dính đầy bụi, bà chậm rãi bước vào phòng rửa tay.
Tất cả bọn trẻ trong sân đều bị bố mẹ gọi về ăn cơm, kết quả chỗ trống trải này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bạch Lệ đang nhặt rau trước bàn đá, không hề có ý định nói chuyện với Kỷ Lâm Quyến.
Lá mùa thu vương vãi khắp mặt đất bên ngoài đình ở giữa sân, nhưng không có người dọn dẹp nên cứ để mặt nó rơi xuống bùn.
Bầu không khí yên tĩnh một lúc.
Mũi của Bạch Lệ bị gió thổi lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!