Chương 47: (Vô Đề)

Dừng một chút, cô đột nhiên cúi đầu tháo sợi dây chuyền trên cổ ra.

"Trong số những món quà anh từng tặng em, em thích nhất là sợi dây chuyền hình sừng hươu nhỏ này."

"Vì thế hôm nay em đưa món đồ yêu thích này cho anh. Cứ coi đó như lời chia tay cuối cùng. Chúc anh sau khi tốt nghiệp tương lai tươi sáng."

Thực ra nếu muốn buông bỏ cũng rất dễ dàng.

Chỉ cần không có sự oán hận, không cam lòng, thì sẽ trở nên vui vẻ.

Lời đã dứt nhưng cô lại không thể tháo sợi dây chuyền ra được.

Bầu không khí nhất thời có chút khó xử.

Bạch Lệ sờ lên mái tóc mượt mà của mình, kinh ngạc phát hiện sợi dây chuyền đang vướng vào tóc mình!

Cô có chút chán nản. Cứ luôn cảm thấy vào thời khắc mấu chốt này thật là tức chết mà...

Bóng đen nhẹ nhàng buông xuống.

Hai tay của Kỷ Lâm Quyến vòng qua tai cô, gần như đang ôm lấy cô.

Anh làm rất chậm chạp, động tác nhẹ nhàng đến mức dường như sợ làm đụng vỡ thứ mình yêu quý nhất.

Sau đó anh mới cởi sợi dây chuyền ra cho cô, rồi đưa lại vào tay cho Bạch Lệ.

Kỷ Lâm Quyến dường như trong giây phút đã trải nghiệm được như thế nào gọi là trèo cao ngã đau rồi.

Niềm vui vừa tràn ngập trong lòng anh lúc nãy vào giờ phút này toàn bộ đã tan vỡ, như thể một con dao cùn đã khoét một lỗ trong trái tim anh, không phải một nhát chết ngay, nhưng nó đang dần hành hạ anh, khiến anh cảm thấy đau đớn vô cùng.

Tất cả chua chát tích tụ bên trong lại bị đánh mạnh một phát. 

Vốn dĩ anh không nhận sợi dây chuyền cô đưa cho anh. 

Nhưng cô nhóc lại rất kiên trì. 

Sau khi cô rời đi hồi lâu, anh vẫn không rời đi. 

Sợi dây chuyền kim cương tuyệt đẹp lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng ánh sáng chiếu ra lại như một lưỡi dao. 

Kỷ Lâm Quyến nheo mắt lại. 

Anh từ từ siết chặt nắm tay.

Chặt đến mức ở phần mép sắc bén khảm thành một vết máu rõ ràng trong lòng bàn tay. 

… 

Sau bữa tiệc mừng công, Bạch Lệ nộp đơn xin từ chức. 

Thật ra vốn dĩ cô đến đây cũng chỉ làm bán thời gian, có thể không cần phải trịnh trọng như vậy. 

Nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy là không được. 

Làm việc phải có đầu có đuôi. 

Hơn nữa, quả thật đàn anh Hách đối xử rất tốt với cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc. 

Khi cô từ chức đàn anh cũng không nói gì, chỉ cảm thấy rất tiếc nuối. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!