Những lời đang chuẩn bị nói lại bị kẹt ở cổ họng, Bạch Lệ thu tầm mắt về, cúi cằm xuống nở một nụ cười nhẹ để giảm bớt cảm giác lúng túng xấu hổ muốn mở miệng nói chuyện khi nãy.
Một lúc lâu sau, cô mới phun ra hai chữ cứng ngắc: "Đàn anh."
Vừa nãy cô chuyên tâm xem tài liệu quá, lúc nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến thật sự có chút sững sờ, khó trách phản ứng sẽ bị chậm đi một nhịp.
Đoán chừng là không ngờ lại gặp được cô ở nơi này, Bạch Lệ thấy người kia sững sờ một giây nhưng rất nhanh sau đó đã bình thường trở lại, cặp mắt đen láy hời hợt khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của mình.
Dù sao kỳ thật lần tạm biệt trước đó cũng không phải là tình huống vui vẻ gì cho cam.
Cô chạy thẳng ra khỏi con hẻm trong tình trạng như gặp phải ma, mất một lúc rất lâu sau đó cũng không thể khôi phục lại bình thường. Bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ chạy đi lúc đó của cô nhất định là trông vô cùng thảm hại.
Bạch Lệ liên tục bấu mạnh vào trang giấy tài liệu, trong lòng suy nghĩ bâng quơ.
Cô và Kỷ Lâm Quyến có được coi là... Oan gia ngõ hẹp không nhỉ.
"Tới phỏng vấn?" Kỷ Lâm Quyến hỏi.
"Ừm."
Hỏi đáp hai câu, rồi lại im lặng.
Không hề có thêm mấy câu hỏi thăm dư thừa nào.
Đồng hồ trong phòng nghỉ ngơi chạy tích tắc, mỗi nhịp chạy đều giống như tiếng tim đập trong lòng, thình thịch thình thịch.
Bầu không khí rơi vào yên ắng, ngập tràn cảm giác lúng túng xấu hổ.
Kỷ Lâm Quyến đặt đồ ăn lên bàn rồi tới chỗ giá sách trước mặt Bạch Lệ cầm một phần tài liệu, bên trong không gian im ắng tiếng trang giấy lật qua lật lại nghe rõ mồn một, giống như tiếng nước chảy róc rách trong khe suối.
Biểu cảm của anh có chút lạnh lùng, ngoại trừ một giây bất ngờ nhìn thấy cô lúc vừa mới bước vào cửa ra thì còn lại đều là bận rộn công việc của mình, ánh mắt cũng không ngó nhìn về phía cô lấy một cái.
Nếu như mối quan hệ của cả hai không rơi vào bế tắc thì bây giờ tình hình chắc vẫn còn êm dịu.
Bạch Lệ chống tay ngẫm nghĩ, hóa ra chiêu có bạn trai này vẫn rất hữu dụng, chí ít thì bây giờ có thể hòa bình ngồi chung trong một phòng.
Anh không nghĩ gì thừa thãi nữa, mà cô cũng vẫn sẽ giữ lấy trái tim đã hết hy vọng từ một năm trước của mình.
Đôi bên đều bình yên.
Mùi thơm của món ăn thổi tới từng đợt chua chua ngọt ngọt, giống như mùi cơm thịt lợn xé áp chảo.
Bạch Lệ lúc này mới cảm nhận được rõ cơn đói bụng.
Thật ra hôm nay cô sắp xếp thời gian không hợp lý cho lắm, vốn dĩ định ăn cơm xong xuôi mới qua đây nhưng lúc tan học bị huấn luyện viên kéo thẳng vào văn phòng nói chuyện rất lâu.
Lúc trở ra khỏi cổng trường thì đã gần tới giờ rồi, Bạch Lệ lo lắng sẽ bị trễ thời gian phỏng vấn nên không kịp ăn cơm đã vội vội vàng vàng chạy qua đây.
Dù sao công ty trung tâm khởi nghiệp cho sinh viên cũng hơi khác so với những công ty kinh doanh bình thường khác, thời gian phỏng vấn cũng phải tùy thuộc vào may mắn, tới đây lúc không có người thì phải chờ thêm mấy ngày nữa.
Cảm giác bụng đói cồn cào càng lúc càng rõ rệt, Bạch Lệ lấy chai nước suối trong cặp ra uống vài ngụm.
Không uống còn đỡ, kết quả uống xong lại càng thấy đói hơn.
Cô đặt chai nước xuống rồi xoa xoa huyệt thái dương.
Biết trước như này thì thật sự nên phải ăn cơm xong mới chạy qua đây rồi.
Cô chán nản nhìn chằm chằm một lúc vào góc bàn quét sơn, thi thoảng lại ngó xem động tĩnh bên ngoài cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!