Như hồ nước tĩnh lặng có một cây gai khuấy đảo.
Khiến lòng lại dấy lên một chút chua xót.
"Ừm, no rồi." Bạch Lệ đáp lại vừa nhẹ vừa nhanh, cô rũ tầm mắt xuống nhìn về nơi khác, giọng điệu hời hợt xa cách. Ánh mắt bỗng ngó trúng dáng vẻ bận bịu của chủ quán bèn lấy cơ hội ra dặn ông chủ tính tiền mà đi trước một bước, cũng thuận đà thoát được cánh tay trên bả vai mình của người kia.
"Ông chủ, tính tiền chỗ này." Cô nói.
Không gian xung quanh đầy ắp tiếng người rôm rả, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng đó lại nhanh chóng nhấn chìm đi tiếng người nói ồn ào.
"Tới đây." Ông chủ xách bình nước ấm đi qua lại từng bàn, nói: "Bàn số 23 đúng không?"
Nói xong, ông ta lại chạy tới quầy hàng ngó nhìn thực đơn, cười nói: "Cô bé ơi, bàn của cô đã thanh toán xong rồi." Ngừng một lúc ông chủ mới nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến: "Là cậu thanh niên bên cạnh cô thanh toán."
"Tổng cộng là 498."
Lúc Bạch Lệ liếc mắt nhìn qua, Kỷ Lâm Quyến vẫn nhàn nhạt đứng ở đó, bàn tay khi nãy xoa xoa sợi tóc của cô cũng thuận đà đút lại vào túi quần. Anh vừa nhìn thấy ánh mắt của cô lại thoáng nhướn lông mày lên.
Vẻ mặt điềm đạm, con ngươi đen láy, tí men say trong ánh mắt không lộ rõ, khoé môi như khẽ cong lên tựa có tựa không, nhưng lại nhìn thấy được một chút ý cười không rõ hàm ý bên trong.
Nhắc tới bữa tiệc vừa nãy, thật ra Kỷ Lâm Quyến cũng đã uống rất nhiều rồi, nhưng Lâm Mạn Hoan và Vương Gia thân là chủ xị không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi nên đã tự thủ sẵn một ngàn suy nghĩ tổn thọ tám trăm năm đi nữa cũng phải đánh cho địch bị trọng thương. Chính vì thế mà trước khi hoàn toàn gục tại bàn thì hai người này đã luôn rót cho anh rất nhiều rượu.
Bạch Lệ bỗng chán chường ngẫm nghĩ.
Vậy tửu lượng của anh... Quả đúng là mạnh đến khó lường.
"Đi thôi, anh đưa em về." Kỷ Lâm Quyến nhàn nhạt nói.
Bàn tay đút trong túi quần của anh có chút rung động cứ như muốn nhấc lên, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Chưa kịp rời khỏi cửa tiệm, chỗ bàn ăn bọn họ ngồi khi nãy vừa được dọn đi thì lập tức đã có đám người khác bổ nhào vào, chen chúc xô đẩy làm Bạch Lệ thoáng đụng vào người Kỷ Lâm Quyến, bàn tay cô cũng chạm vào chỗ vết sẹo ngắn kia.
Giống như là cục u cứng.
Cô ngừng lại, hoá ra sờ vào thì mới có thể cảm nhận được sự khủng kiếp nhường nào so với việc nhìn thấy.
Sự khác biệt giữa thị giác và xúc giác có lẽ chính là như thế.
Từ xa xa, mây giăng mù mịt nối tiếp nhau từ từ nhô lên cao.
Hai ngày nay cứ hễ sáng sớm thì trời đều đổ mưa tầm tã, đến trưa lúc mặt trời ló dạng thì hơi ẩm ướt này mới được dẹp tan, thế nhưng đêm vừa buông xuống thì gió lại thổi sương mù ẩm ướt giăng đầy.
Không khí xung quanh ảm đạm, ở tầng cao nhất của ban lãnh đạo cấp cao trường học vẫn sáng đèn, dù cách ở rất xa cũng có thể nhìn thấy.
Ở phía góc đường đầu hẻm có nam nữ từng cặp chụm lại ôm ấp lấy nhau.
Trong khung cảnh âm u, bầu không khí quả thật được k*ch th*ch tạo ra cảm giác ám muội.
Ừm, đúng thật là một chỗ hẹn hò lý tưởng.
Khắp cả đoạn đường, xem ra chỉ có cô và Kỷ Lâm Quyến là không phù hợp nhất.
"Em chuyển lại tiền khi nãy qua wechat cho anh." Bạch Lệ nói xong, tay lại đút vào túi xách ấn vào màn hình di động lạnh lẽo bóng loáng, mở giao diện wechat ra rồi thoáng nhịn thở.
"..." Giờ mới nhớ hồi đó lúc bị tổn thương, trước khi ra nước ngoài cô đã xoá wechat của Kỷ Lâm Quyến rồi.
Lần này.
Cô phải làm gì đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!