Chương 42: (Vô Đề)

Ba cô gái trượng nghĩa khác trong phòng ký túc xá nghe thế lập tức đồng ý, cả đám cũng không muốn để Bạch Lệ bị ăn h**p.

Nhưng mà hôm đó cả Lâm Mạn Hoan và Mạnh Bích Ny đều bận đi hẹn với bạn trai, cho nên hai người bắt nhịp cùng quyết định dắt bạn trai đi theo, dĩ nhiên tiền cơm không phải để Bạch Lệ trả một mình, bọn họ sẽ chia đều ra.

Chỗ ăn cơm là ở gần trường học.

Là một tiệm đồ nướng lớn.

Trung tâm đường phố đầy ắp tiếng người rộn ràng.

Phảng phất trong không khí đều là khói dầu thực vật.

Cứ vừa tới gần tối thì chỗ này lại ngập tràn mùi khói, khác hẳn với trạng thái quạnh quẽ ban ngày, cứ như lúc này mới có được một chút cảm giác của sự sống vậy.

Bạch Lệ đi trước vì đám người của Lâm Mạn Hoan còn phải chờ bạn trai của bọn họ một chút.

Cho nên cô tới trước đặt một chỗ ngồi thật tốt, dù sao thì cửa tiệm ở gần trường học khá ăn khách, cứ qua bảy giờ thì toàn bộ chỗ ngồi đều chật ních người.

Lúc Kỷ Lâm Quyến tới chỉ mặc một chiếc áo khoác chắn gió màu đen.

Từ trong ánh sáng nhàn nhạt phía xa đi tới gần, dáng vẻ hời hợt lại lười nhác.

Cổ áo mở sâu, cổ thon dài cùng bờ vai hơi rộng, bên trong dáng người thon gầy lại có chút cảm giác sạch sẽ mà lạnh lùng.

Anh vừa mới xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, mấy nữ sinh gần đó đều xôn xao ngó mắt nhìn tới.

Bạch Lệ quét mắt nhìn một vòng xung quanh rồi hời hợt thu về, cô hờ hững không để ý mà loay hoay bấm điện thoại, hỏi đám người Lâm Mạn Hoan khi nào thì tới.

Đối phương cũng trả lời rất nhanh, nói là đang tranh thủ, sẽ tới ngay thôi.

Đợi tới lúc Bạch Lệ hoàn hồn thì chóp mũi đã ngửi được một mùi hương dễ ngửi, là từng cỗ hương thơm đậm mùi gỗ trầm mát lạnh thơm lừng không hòa lẫn vào nhau.

Tầm mắt xung quanh cô tối sầm lại.

Kỷ Lâm Quyến ngồi xuống xong lại có chút để ý, phát hiện chén đũa xếp trên bàn không chỉ có mỗi hai bộ.

Ngay sau đó, anh lại nở nụ cười nhạt: "Còn ai à?"

Bạch Lệ không ngờ anh đoán ra nhanh như vậy, trong một thoáng nhất thời chút hào hứng trả thù trong lòng bỗng như đã biến mất hoàn toàn.

Niềm vui đã mất, cho nên cô cũng không hào hứng lắm mà đáp: "Đúng vậy, bạn cùng phòng của tôi cũng đều đang ở gần đây nói là muốn tới. Đàn anh, chắc là anh không để ý chứ hả."

Cô khoanh hai tay lại hất hàm nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía của Kỷ Lâm Quyến.

Kỷ Lâm Quyến đang nghĩ gì, Bạch Lệ bỗng hiểu rõ hơn so với bất cứ một ai khác.

Vết sẹo, dây buộc tóc, những thứ mà anh cố ý muốn tiết lộ quá nhiều.

Anh muốn ở riêng cùng nhau, cô sẽ không để ý đồ của anh được toại nguyện đâu.

Bởi vì không cần thiết phải có thêm cơ hội cùng gặp nhau.

Cô gái nhỏ mỉm cười đầy mặt, ý cười lộ rõ nhưng lại chưa đạt tới đáy mắt.

Giọng nói nghe như mang theo một vẻ ngoan ngoãn và áy náy, nhưng trên thực tế thì vẻ mặt của cô lại khác hoàn toàn.

Giống như... Một kiểu hư hỏng trắng trợn.

Kỷ Lâm Quyến gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn hai cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!