Chương 41: (Vô Đề)

Anh đứng trước mặt cô, áo khoác chườm lên khuỷu tay, vẫn dùng giọng điệu nhạt nhẽo quen thuộc của ngày trước.

Chỉ là ý châm chọc trong lời nói đã giảm đi phần nào rồi, thế nhưng lại không hề lạ lẫm.

Xung quanh yên ắng như thể tách biệt hoàn toàn với thế gian.

Vào thời khắc này, bên trong phòng y tế chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

Ánh chiều tà ấm áp màu đỏ cam rọi vào, khung cảnh xung quanh tầm mắt đều trở nên ôn hòa êm dịu.

Màu vàng trong căn phòng tựa như ánh sáng chói chang. 

Bầu không khí ngập tràn một mùi thuốc sát trùng.

Mà mùi hương phảng phất từ trên người của Kỷ Lâm Quyến đã không còn là mùi bạc hà sảng khoái thanh nhẹ quen thuộc của trước đây nữa.

Là mùi trầm hương thanh mát hòa lẫn với mùi thuốc lá nhè nhẹ, cảm giác giống như một cỗ ấm nóng phả thẳng vào trong mặt.

Thế nhưng cảm giác ấm nóng này lại vô thức khiến Bạch Lệ cảm thấy xa lạ và chán ghét.

Nghĩ lại thì đúng thật là cảm thấy buồn cười, thật sự cô không hiểu được rốt cuộc người này hiện tại đang muốn làm cái gì.

Sao anh lại có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn cứ dõng dạc đi tới trước mặt cô, nói mấy lời linh tinh nhẹ bâng như kiểu muốn hẹn cùng nhau ăn cơm. 

Rõ ràng mối quan hệ đã lọt xuống hố băng rồi.

Lại làm như kiểu tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là do cô đang hờn giận trẻ con mà thôi.

Còn anh, lại như một người đàn ông trưởng thành điềm đạm, rất có chừng mực mà nhẫn nhịn trước trạng thái cảm xúc của cô.

Nghĩ tới đây, Bạch Lệ không kìm được thoáng chau hàng lông mày xinh đẹp kia lại.

Cô sẽ không thèm răm rắp nghe theo như một người hầu, một kẻ ngốc bị kêu tới thì tới kêu đi thì đi nữa.

Cảm giác bị chèn ép tuôn trào trong lòng, Bạch Lệ theo bản năng muốn từ chối.

"Ăn cơm thì bỏ đi." Cô nói: "Em thấy không cần thiết cho lắm."

Nói xong, cô thầm nghĩ còn có hình thức nào có thể trả nợ ơn tình hay không.

Kiểu như mua vài món quà ghé thăm, hay mấy thứ tương tự như sữa rồi hoa tươi gì đó, hoặc là thứ nào đó khác...

Ngay lúc này, ánh sáng trước mặt bỗng nhiên tối lại, một ngón tay dài tinh tế nhẹ nhàng mò mẫm lướt qua ấn đường của cô, tựa như kéo theo một làn gió khô ấm áp.

Anh dùng ngón tay kéo giãn ấn đường cô ra, đầu ngón tay mang tới cảm giác man mát.

"Đừng cau mày." Kỷ Lâm Quyến nói, tầm mắt khẽ thu lại, nói tiếp: "Không muốn thấy em không vui."

Bạch Lệ: "... Chuyện này không có liên quan gì tới anh."

Gò má có chút nóng nhưng cô vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Một thoáng lơ đễnh, cô bèn lùi về sau một bước dài cố ý muốn giữ khoảng cách giữa hai người, cũng khiến hành động đụng chạm vừa rồi của Kỷ Lâm Quyến rơi vào hư không.

"Đàn anh à, em thấy chúng ta cũng không thân lắm." Cô lạnh lùng nói, hất cằm về phía ngón tay của anh: "Vì thế có thể hạn chế làm mấy hành động đó lại đi, em không quen."

Nghĩa bóng chính là, làm phiền tránh xa tôi ra một chút.

Giọng điệu của cô nàng rất kiên định, khí lực tràn đầy, thái độ xa cách cũng rất rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!