Chương 4: (Vô Đề)

Kỷ Lâm Quyến cũng không giải thích, anh chỉ mím môi không nói lời nào.

Nhưng bị trêu chọc giữa đám đông như thế, Bạch Lệ đâu thể nào không biết xấu hổ mà nán lại lâu hơn nữa. Vậy nên cô cúi đầu vội vã dúi bài thi vào trong tay Kỷ Lâm Quyến, muốn mau làm xong việc rồi rời đi. Không ngờ động tác của cô nhanh quá, lại thành ra không nhét vào tay Kỷ Lâm Quyến.

Tờ đề nhẹ nhàng trượt khỏi kẽ hở giữa cánh tay anh, đáp xuống trên chiếc giày bóng rổ của anh.

Bạch Lệ vừa định quay người lại nhặt nó lên thì thấy bóng người kia đã cúi người xuống trước.

Kỷ Lâm Quyến từ tốn cúi người nhặt lên, liếc nhìn qua tờ giấy. Chữ viết gọn gàng sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa, có thể nhận thấy rằng mỗi một đường nét đều được viết một cách nghiêm túc.

Hiếm khi anh lại quan tâm đến vấn đề khác: "Không phải bây giờ đang là giờ học sao, em lén chạy đến đây à?"

Nói đến chuyện này Bạch Lệ lại đỏ mặt, cô vô cùng xấu hổ mà thừa nhận: "Em, em lấy cớ bị đau bụng."

Kỷ Lâm Quyến bị câu trả lời của cô chọc cười, dường như anh thật sự thấy thú vị.

Anh hơi ngước mặt lên, dựa vào bên lan can: "Nhóc con, cảm ơn em nhé."

Còn chưa nói được đôi câu thì đã bị tiếng động vang lên ở trong lớp cắt ngang.

Giáo viên Vật lý đã đứng ở cửa từ lúc nào, ông đẩy gọng kính lên, sau khi nhìn rõ Bạch Lệ thì ngạc nhiên trong giây lát, sau đó hỏi cô: "Bạn học này, em học năm mấy cấp hai vậy? Chạy qua đây làm gì?"

Bạch Lệ hoảng hốt, cô cúi mình chào giáo viên: "Em chào thầy, tạm biệt thầy ạ."

Nói xong cô đã chạy ra ngoài rất xa, như thể bôi dầu vào lòng bàn chân vậy.

Chờ tới khi bóng người biến mất ở khúc quẹo cầu thang, giáo viên Vật lý mới nhíu mày nhìn Kỷ Lâm Quyến: "Cầm đề rồi vào trong lớp nghe giảng đi mau lên."

Kỷ Lâm Quyến vẫn giữ tư thế đứng yên, đưa mắt nhìn về phía cầu thang.

Đằng kia đã trống không chẳng còn một bóng người.

Anh hơi nhíu mắt lại, nhìn đi chỗ khác rồi đi vào phòng học.

Quay về chỗ ngồi, anh còn chưa kịp ngồi ấm mông thì Hứa Bác Văn đã tiến lại gần: "Cái cô bé vừa nãy mới đưa tờ đề cho anh ở cửa là ai đó?"

"Em gái tôi." Kỷ Lâm Quyến nói dửng dưng, trải tờ đề trong tay ra.

Hứa Bác Văn thấy kỳ lạ, kéo cái ghế kêu kẽo kẹt, anh ta xuýt xoa một tiếng, nói: "Anh có thêm một đứa em gái từ bao giờ thế? Không phải anh chỉ có một thằng em trai thối thôi sao?"

Ánh mắt Kỷ Lâm Quyến lạnh lùng: "Họ hàng xa, cậu có ý kiến à?"

"Nào có." Hứa Bác Văn vuốt cằm, lẩm bẩm nói như đang suy nghĩ chuyện gì: "Chưa nói tới em gái anh trông xinh đẹp thật đó."

Kỷ Lâm Quyến nâng tay chống cằm nhìn anh ta, trong ánh mắt anh chứa đựng cảm xúc không rõ ràng: "Liên quan gì tới cậu."

Cũng không biết là đã chạm phải dây thần kinh nào của Hứa Bác Văn mà anh ta che mặt cười đến mức thái quá: "Nếu như em theo đuổi thì là chuyện liên quan tới em rồi phải không?"

Hơi dừng lại, sau đó anh ta nói tiếp: "Nhưng hình như bọn em chênh nhau vài tuổi, liệu có tính là trâu già gặm cỏ non không nhỉ?"

"Cậu còn biết là thế à." Kỷ Lâm Quyển liếc mắt nhìn anh ta.

Một lát sau.

Hứa Bác Văn lại vỗ bả vai anh: "Anh vợ à, cho em mượn cây bút đi."

Kỷ Lâm Quyến: "Cút đi."

Vừa dứt lời, trên bục giảng vang lên một tiếng "bộp".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!