"Lily, ai ở ngoài cửa đấy?" Các bạn cùng phòng ở phía sau tò mò thò đầu ra hỏi.
Bạch Lệ đang định đóng cửa lại, nghe vậy dừng một chút: "Tớ cũng không biết, là một người xa lạ."
Nói xong, ánh mắt cô ngập ngừng liếc đối phương một cái.
Mắt thấy khe cửa sắp khép lại.
Người đàn ông giơ tay ra cản, ngăn cô lại.
Động tác của anh ta rất nhẹ, trong lúc giơ tay nhấc chân hơi lơ đãng.
Nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không nói câu nào.
Một cảm giác quen thuộc khó tả cứ quẩn quanh trong tâm trí cô.
Bạch Lệ thấy hơi kỳ quái, cảm giác xa lạ đột nhiên xuất hiện làm cô không nhịn được nhíu hàng lông mày nhỏ nhắn.
Trong nháy mắt đó, cô cứ ngỡ người trước mặt là Kỷ Lâm Quyến.
Nhưng không thể là anh được, Bạch Lệ nghĩ. Nơi này không phải là Trung Quốc, sao anh có thể xuất hiện ở đây?
Cô im lặng một lúc, kể cả có là Kỷ Lâm Quyến thì cũng có liên quan gì đến mình đâu.
Cô là một người tương đối bướng bỉnh, một khi đã thích cái gì thì rất khó thay đổi, đã quyết chuyện gì thì sức chín con trâu cũng khó kéo lại được, trừ khi đâm vào bức tường nam đầu rơi máu chảy.
Thiện cảm của cô đối với Kỷ Lâm Quyến ngày còn bé là thật, tình cảm thầm mến thời cấp ba cũng là thật.
Nhưng nếu bỏ cuộc, có lẽ cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Mấy ngày sốt cao không giảm là thời điểm Bạch Lệ suy nghĩ rõ ràng nhất. Cô đã quá ỷ lại vào sự yêu thích của mình dành cho Kỷ Lâm Quyến, như thể nó sẽ là động lực cho mình mà lại vô tâm với bản thân.
Có lẽ là do biến cố gia đình nên Bạch Lệ luôn luôn không tự tin, thậm chí là nhạy cảm. Chỉ khi nào ở trước mặt Kỷ Lâm Quyến thì cô mới hơi mở lòng một chút, hơi có vẻ hoạt bát của những đứa nhỏ nên có.
Cho nên sau khi bị Kỷ Lâm Quyến lạnh lùng từ chối, cô không thể nào tiếp tục ôm tình cảm nhiệt huyết đi thích anh được.
Suy nghĩ dao động trong chốc lát, cô thu tầm mắt lại.
Bạch Lệ không có ý định tiếp tục dây dưa với người này, nhưng vì lễ phép nên cô vãn hòa nhã nói với anh ta: "Anh à, nếu anh không còn chuyện gì khác nữa thì xin đừng cản đường tôi."
Cuối cùng hành động lần này của người đàn ông cũng thay đổi.
Anh ta rút một tờ giấy trong túi ra, bên trên là dòng chữ: #Sự kiện Halloween# Cho kẹo hay bị ghẹo.
"Anh muốn gì?" Bạch Lệ hỏi thẳng, không tranh cãi.
Người đàn ông hơi ngừng lại, ngước ánh mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Ý ở ngoài lời rất rõ ràng, anh ta muốn cô.
Bạch Lệ hoang mang chỉ vào mình: "?"
Người đàn ông gật đầu, im lặng nhưng vươn tay muốn nắm chặt cổ tay Bạch Lệ, lại bị cô vô thức né tránh.
Khi đầu ngón tay anh vô tình chạm vào có chút lạnh như băng, giống như tuyết phủ mùa đông. Bạch Lệ để ý anh ta lộ ra một đoạn cổ tay, hình như trên đó có đeo một sợi dây mỏng nào đấy.
Trông sợi dây nhỏ kia hơi quen mắt.
Cô sững người trong giây lát, khi muốn nhìn rõ lại thì người kia đã bình tĩnh rút về. Cổ tay áo rộng rãi đủ màu sắc, hoàn toàn che kín đến mắt cá cổ tay của anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!