Cuối hành lang ngập tràn ánh chiều tà, trời không lạnh nhưng gió thổi qua mang theo luồng hơi ẩm ướt.
Thời tiết mưa liên miên, trên vách tường cũng lộ ra vết ẩm ướt, nấm mốc giống như có sinh mệnh, bám vào khe hở của vết nứt chậm rãi sinh trưởng.
Kỷ Lâm Quyến lặng lẽ châm một điếu thuốc, hành lang vẫn tràn ngập tiếng ồn ào trong phòng ngủ của nam sinh.
Hoặc là game, hoặc vài tạp chí khiêu dâm, cô gái nào có vóc dáng tốt, người phụ nữ nào trông đẹp mắt.
Chuyện có thể bàn luận giữa nam sinh, cũng đơn giản là những thứ này.
Kỷ Lâm Quyến trước giờ không có hứng thú với những đề tài đó.
Nhưng vào chạng vạng yên tĩnh như vậy, thêm chút khói lửa, lại ồn ã tới không chịu nổi.
Cổ họng anh lăn lộn, thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp."
Tàn thuốc lập lòe, anh phiền lòng, hút hai ngụm đã bị sặc đến ho khan.
Đầu ngón tay run rẩy, tro tàn rơi vào kẽ ngón tay, làm cho làn da anh đỏ lên trông thấy.
Nhưng hết lần này tới lần khác Kỷ Lâm Quyến dường như không cảm nhận được, không thèm để ý.
Điện thoại di động trong túi vẫn rung không ngừng, giống như một con quỷ đòi mạng vậy.
Kỷ Lâm Quyến lấy ra liếc mắt một cái, tên là cái gì đó Tổng.
Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thuận tay ném điện thoại vào thùng rác.
Mấy ngày nay anh cũng không lên lớp, điện thoại như muốn nổ tung.
Người đối diện không chịu buông tha, hận không thể đi theo dây mạng lôi anh ra đánh một trận.
Nhưng lại như thật sự hết cách với anh, chỉ có thể cuồng oanh loạn tạc với chiếc điện thoại.
Một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại.
Anh hiếm khi có những lúc cảm xúc mất kiên nhẫn tới vậy.
Nhưng lúc này, anh không kiềm chế được.
Trước khi Bạch Lệ rời đi, thỉnh thoảng anh cũng sẽ gặp cô ở trường.
Trường học lớn như vậy, nói tình cờ gặp cũng có thể tình cờ gặp, nhưng nói không gặp, có lẽ đâu đó hai tháng cũng không chạm mặt lấy một lần.
Có đôi khi anh đứng từ xa liếc mắt một cái, vẻ mặt cô gái nhỏ nhàn nhạt, cho dù va chạm tầm mắt, đáy mắt cô cũng không có sự e sợ và ngượng ngùng như lúc trước.
Nói thật thì, trong lòng anh rất khó chịu.
Nhưng loại cảm giác khó chịu đó là anh tự tìm, cho nên anh chịu.
Với cả cảm xúc này sớm hay muộn cũng sẽ tiêu tan theo thời gian thôi.
Ít nhất, Kỷ Lâm Quyến cho rằng như vậy.
"Bạn gái chạy cũng không đuổi theo, đáng đời anh độc thân."
Không biết từ đâu vọng ra một câu nói, Kỷ Lâm Quyến cho rằng Hứa Bác Văn đi theo mình, đầu chẳng thèm quay lại đã nói một câu: "Cậu biết là bạn gái rồi sao?"
Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên rơi vào yêu tĩnh quỷ dị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!