Chương 36: (Vô Đề)

"Chạy cái gì?" Giọng điệu của Tống Từ Phàm hơi mất kiên nhẫn, cánh tay anh ta mạnh mẽ, chỉ cần xách lấy cổ tay Bạch Lệ là đã có thể làm cho cô không thể động đậy được.

"Lúc trước chẳng phải nói muốn bồi thường quần áo của tôi sao?" Anh ta hơi mang theo ý cười khinh thường: "Gì đây, muốn chuồn đi hả."

Tống Từ Phàm cứ như vậy chọc ghẹo cô gái nhỏ trước mặt đông đảo người xem, song anh ta lại không hề thấy mình quá đáng chút nào.

Thấy cô gái nhỏ không thành thật muốn tránh thoát, Tống Từ Phàm mạnh mẽ siết chặt, người của cô bị anh ta túm lại gần.

Một đám bạn bè đểu cáng phía sau anh ta cũng theo đó ồn ào.

"Một bộ quần áo của anh Phàm chỉ sợ cô bồi thường không nổi đâu?"

"Đây chẳng phải là cô gái nhỏ vừa rồi giả vờ té ngã để thu hút sự chú ý của anh Phàm sao?"

"Ui chao, đừng làm khó cô gái nhỏ nữa. Tự hiểu là được rồi, đúng không?"

Mồm năm miệng mười cái gì cũng nói được.

Tầm mắt người xung quanh cũng liên tục liếc tới.

"Tôi không giả vờ té ngã." Bạch Lệ cúi đầu, trong lòng cô rối bời, đối với lời nói của bạn bè Tống Từ Phàm cũng không nghe lọt được mấy từ: "Tôi không biết anh sẽ đi ngang qua ghế khán giả..."

Cô không có ý định tiếp xúc quá nhiều với cậu ấm như Tống Từ Phàm, nhưng trách nhiệm của cô, cô nhất định sẽ gánh vác.

"Chuyện quần áo của anh, tôi sẽ bồi thường tiền cho anh."

Nói xong, khóe mắt cô liếc mắt nhìn đám bạn Tống Từ Phàm, cầm lấy điện thoại di động của anh ta: "Đây là số của tôi."

Bên này tranh chấp, mấy người bạn cùng phòng vừa thấy có gì đó không đúng bèn vội vàng chạy tới, giáo viên đại học A cũng tưởng đã ra chuyện gì đó.

Trong lúc nhất thời, trước mặt Bạch Lệ ngược lại sôi nổi hẳn lên.

Thẳng đến khi hiệp hai trận đấu bắt đầu, lúc này Tống Từ Phàm mới bỏ qua, dẫn đám bạn bè của anh ta nghênh ngang rời khỏi khu nghỉ ngơi của đại học A.

Đám người này hoành hành quen rồi, đi tới đâu cũng mang dáng vẻ không chịu nói lý lẽ.

"Lệ Lệ, xảy ra chuyện gì vậy?" Một câu quan tâm của Lâm Mạn Hoan hoàn toàn làm cho Bạch Lệ không kìm được cảm xúc.

Cô siết chặt lòng bàn tay, lắc đầu. Dẫu trong quán mở điều hòa, cô vẫn nóng toát mồ hôi, chóp mũi ướt đẫm nước.

Chỉ là cô không hiểu, vì sao thái độ của nam sinh lại thay đổi nhanh như vậy. Có thể rất dịu dàng lại có thể rất lạnh lùng.

Giống như cô chỉ là thú cưng của Kỷ Lâm Quyến, lúc vui vẻ thì trêu chọc một chút, còn khi anh chán ghét sẽ phớt lờ.

Ngay cả giao tiếp cũng không muốn, khi đối mặt với cô, chỉ có một nội tâm khép kín.

Toàn bộ khoang mũi cô đều ê ẩm, thật giống như một giây sau cảm xúc ấm ức sẽ vỡ òa ra.

Mạnh Bích Ny thấy thế, vội vàng vẫy tay với hai người còn lại: "Dẫn cậu ấy đi trước, những chuyện khác để nói sau."

Mấy người đã ngồi ở quán cà phê gần đó rất lâu.

Trong lúc ấy Bạch Lệ nói cũng không nhiều, nhưng chỉ đơn giản mấy câu thôi vẫn làm ba nữ sinh khác tức giận tới nhíu mày.

"Kỷ Lâm Quyến nhận nước của một nữ sinh khác, không thèm để ý tới cậu sao? Vậy cũng quá đáng quá rồi đó!" Lâm Mạn Hoan không thể hiểu nổi.

"Đúng vậy, lý nào lại như vậy. Nói thế nào cũng không thể phớt lờ cậu ở mọi người mọi người được!" Tính tình Vương Gia thẳng thắn, muốn lập tức đi tìm Kỷ Lâm Quyến tính sổ: "Không được, tớ không nuốt trôi cục tức này, Lệ Lệ, chúng ta đi tìm anh ta nói rõ ràng."

Bạch Lệ yên lặng kéo lại: "Bỏ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!