Trong lúc ánh mắt anh nhìn lên nhìn xuống, Kỷ Lâm Quyến vẫn lễ phép gọi một câu: "Dì ạ."
Trong lòng anh không ủng hộ cách mà Chung Trần Di đối xử với Bạch Lệ, nhưng anh cũng biết mình không có tư cách nhúng tay vào.
Chung Trần Di đang xách chiếc túi, lòng bàn tay bà ấy nắm rất chặt, chặt đến nỗi gu bàn tay lộ cả gân xanh.
Nhưng bà vẫn giữ nụ cười: "Trường học cho nghỉ à? Nếu rảnh rỗi thì dì mời cháu uống ly cà phê nhé."
Như là không cho phép anh từ chối, Chung Trần Di nhìn anh bằng ánh mắt như vũng nước đọng.
Bà hất cằm lên, thấy Kỷ Lâm Quyến không có ý định rời đi, nụ cười trên khóe miệng bà hơi hạ xuống: "Tuy rằng bây giờ dì và chú Bạch của cháu cãi nhau trông rất khó coi, nhưng dù sao hiện giờ chú dì vẫn chưa ly hôn, cháu sẽ không làm dì mất thể diện chứ."
...
Bạch Lệ lại tỉnh táo lại lần nữa, cô bắt đầu xuất hiện ở trường và thư viện nhiều hơn.
Cho dù những người khác có nói thế nào thì cô vẫn chỉ tập trung cho học tập, thậm chí mỗi ngày chỉ đi một đường thẳng ba điểm đến: Phòng học, phòng ngủ, căn tin.
Vì cô đã lãng phí mất chương trình học một năm, hơn nữa vốn dĩ tuổi cô cũng nhỏ hơn một chút, bây giờ học lại một lần nữa cũng vẫn khá khó khăn.
Có điều cũng may mà thỉnh thoảng Giang Tinh Tự cũng sẽ tới ký túc xá giảng cho cô một vài đề, có sự giúp đỡ của cô ấy, rõ ràng Bạch Lệ cũng tiến bộ nhanh hơn rất nhiều.
Thoáng cái, kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc.
Khoảnh khắc Bạch Lệ đi ra khỏi địa điểm thi, dường như bước đi của cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bỗng dưng trút xuống được gánh nặng kỳ thi tốt nghiệp trung học, hiện giờ trong lòng cô toàn là Kỷ Lâm Quyến.
Bạch Lệ định dự thi vào trường đại học của Kỷ Lâm Quyến, cũng có ý định... thông báo với anh.
Chuyện đầu tiên Bạch Lệ làm khi quay về ký túc xá là bấm số điện thoại di động của Kỷ Lâm Quyến.
Những có một điều rất kỳ lạ, điện thoại di động của anh tắt máy, nhắn tin WeChat cũng không được trả lời.
Bạch Lệ kiên nhẫn chờ đợi một lát, thấy vẫn chưa nhận được tin nhắn thì cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, làm việc của mình.
Xung quanh yên ắng, các bạn cùng phòng vẫn chưa quay về, chắc là đã đi ra ngoài ăn cùng bố mẹ rồi.
Bạch Lệ vừa đói gói mọi thứ xong, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa.
Cô quay người lại, Giang Tinh Tự đang khoanh hai tay đứng ngoài cửa.
"Cậu không về nhà à?" Bạch Lệ bỏ bộ quần áo cuối cùng vào trong túi, hỏi Giang Tinh Tự.
Giang Tinh Tự nhướng mày: "Tôi về nhà thì cậu tự bê đồ về à?"
Từ trước tới giờ cô ấy vẫn luôn nói ẩn ý châm chọc thế này, Bạch Lệ đã quen rồi.
Nói cho cùng thì đây cũng chỉ là một cách mà Giang Tinh Tự thể hiện sự quan tâm của mình mà thôi.
"Không sao đâu, tớ đợi lát nữa gửi qua bưu điện." Bạch Lệ cười cười, đôi mắt hạnh hơi lấp lánh như chứa ánh sáng: "Hành lý còn lại thì ngày mai tớ mang theo lên xe ngồi là được rồi."
"Thôi đi, cũng đâu phải là tôi không biết đặc điểm của chuyển phát nhanh nhà trường. Cậu thật sự trông cậy vào bản thân tự bên mấy cái bao lớn bao nhỏ này xuống dưới lầu, cậu mệt chết luôn đó." Giang Tinh Tự nói xong thì nói nghiêng người ra ngoài cửa nói: "Anh, vào đây bê đồ đi."
Tiếng nói vừa dứt, một nam sinh gầy tong teo đi vào cửa.
Nam sinh trông cũng gọi là sạch sẽ gọn gàng, mà cũng khá cao.
Thấy Bạch Lệ giật mình rõ ràng, nam sinh cười nói: "Là Bạch Lệ sao, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội mời em ăn cơm mà vẫn chưa kịp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!