Khi cô ngã xuống, mắt cá chân bị bong gân, cô cảm nhận sâu sắc từng cơn đau đang tuôn trào.
Bạch Lệ nhịn cơn đau, ghé phần loa vào sát bên tai, nhưng không nói gì cả.
Suốt hơn một năm qua, vì chuyện gia đình mà cô càng trở nên trầm lặng hơn.
Cứ như trái tim đã bị đóng băng hoàn toàn, cứ như ao tù nước đọng không một gợn sóng.
Cô cũng không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì, cũng không muốn suy nghĩ.
Thật ra có đôi khi, việc biến mất cũng là điều rất tốt, ít nhất thì có thể hít thở trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Anh ở cổng trường." Một lát sau, Kỷ Lâm Quyến nói.
Bạch Lệ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Vâng. Anh không có lớp à?"
Cô hỏi cẩn thận dè dặt.
Bạch Lệ híp mắt lại, nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Hôm nay trời trong xanh vô cùng, không một bóng mây.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên cái cây xanh biếc bên bậu cửa sổ, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy tâm trạng thoải mái.
Có lẽ đây đúng thật là một thời tiết tốt thích hợp để đi ra ngoài.
Từ khi nhà cô gặp chuyện không may cho tới nay, mấy học sinh xuất sắc trong ký túc xá lập tức dốc lòng xin nhà trường cho đổi ký túc xá. Lý do là vì không muốn bị Bạch Lê làm ảnh hưởng tới việc học tập của bản thân, cũng dễ hiểu thôi, nên tự Bạch Lệ đã rời ra ngoài.
Sau khi Chung Trần Di gây loạn vài lần, trường học cũng không muốn can thiệp nữa, họ cứ vậy để mặc cô trong một khoảng thời gian.
Kỷ Lâm Quyến nói: "Ừm. Ra ngoài gặp mặt không?"
Khi Bạch Lệ chạy ra tới cổng trường thì Kỷ Lâm Quyến đang đợi cô.
Anh đứng dưới tàng cây, áo ngắn tay màu đen giản dị phối với một đôi giày bóng rổ, bóng người gọn gàng sạch sẽ.
Kỷ Lâm Quyến cũng nhìn thấy cô, trong khoảnh khắc khi ánh mắt anh nhìn về phía cô, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
"Đói không?" Câu nói đầu tiên sau khoảng thời gian dài không gặp nhau.
Bạch Lệ xoa xoa bụng, không kìm được mà l**m khóe môi: "Đúng là có hơi đói."
Gần trường có một quán mì bò, vừa bước vào đã bị hơi nóng phả vào mặt.
Chủ quán đang bận rộn ở sau bếp, nghe thấy ngoài cửa có tiếng thì mới ngó nửa người ra: "Hai người ăn gì?"
Chủ quán ngẩn người ra, ông ấy nhận ra Kỷ Lâm Quyến, nên nở một nụ cười quen thuộc: "Lâm Quyến, đang trong kỳ nghỉ ở trường đại học à? Vẫn ăn như cũ hả?"
Kỷ Lâm Quyến nhẹ nhàng gật đầu.
Rồi anh hỏi: "Em ăn gì thì tự gọi đi."
Nhìn giới thiệu trên tường, cửa tiệm này đã mở trước cổng trường được bảy tám năm rồi.
Bạch Lệ gọi đại một món đặc biệt, rồi đứng bên cạnh Kỷ Lâm Quyến chờ đợi.
Chủ quán chưa gặp Bạch Lệ bao giờ, ánh mắt ông ấy lơ lửng không chắc chắn một hồi, như thể đang xác nhận thân phận của cô.
Có lẽ là vì trông cô còn có quá nhỏ tuổi, có nhìn thế nào trông cũng không giống như cô và Kỷ Lâm Quyến có quan hệ bạn trai bạn gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!