Kỷ Lâm Quyến hơi nhíu mày, đã nhận ra tâm trạng tức giận của cô gái nhỏ.
Anh ngồi xổm nửa người xuống, tầm mắt ngang với Bạch Lệ: "Có đói bụng không? Mời em ăn KFC nhé?"
Giọng nói êm dịu vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, đang kiên nhẫn dỗ dành cô.
Anh duỗi ngón tay ra định nhéo má cô, nhưng động tác lại hơi ngừng lại, chuyển sang hướng khác.
Ánh mắt anh hơi cụp xuống, Kỷ Lâm Quyến giơ tay vén sợi tóc bên thái dương Bạch Lệ qua sau tai cô.
Sợi tóc cô vừa mỏng vừa mềm, chạm vào thấy hơi lạnh, ánh lên sáng bóng.
Vành tai cô gái nhỏ mềm mại trắng sáng, làn da ở mép vành tai bị gió lạnh thổi qua đỏ bừng lên.
Chỉ nhìn thôi cũng biết cô đã đợi ở bến xe rất lâu, lúc này cô đang bướng bỉnh mím chặt môi, có vẻ là đang hờn dỗi.
Đã lâu không gặp, đúng là cũng trở nên xa lạ đi nhiều.
"Cũng được." Dường như cô không quen đụng chạm gần gũi lắm, Bạch Lệ rụt lại một cái.
Ánh mắt cô rời khỏi người Kỷ Lâm Quyến, biểu cảm thản nhiên: "Không phải chúng ta phải quay về sao, đi thôi."
Nói xong, cô nắm chặt lấy tay nắm hành lý rồi kéo đi, trông như định rời khỏi đó bất cứ lúc nào, không muốn nói nhiều lời nữa.
Cho dù là ánh mắt hay là cử chỉ động tác thì đều rõ ràng là đang tránh né anh.
Kỷ Lâm Quyến im lặng không nói gì nhìn cô một lúc, anh nheo mắt lại: "Nổi giận à?"
"Không có." Bạch Lệ đáp, nói như muốn nhấn mạnh: "Em không nổi giận."
"Thấy anh trai mà cũng không gọi à?" Giọng nói lười biếng, nhưng cũng không có ý định cứ để vậy mà buông tha cho cô.
Bạch Lệ đột nhiên không nói nổi nên lời.
Cô suy nghĩ kỹ một chút, hình như sau khi cô thấy Kỷ Lâm Quyến lúc ban nãy, đúng là cô cũng không có gọi anh thật.
Vậy nên vẻ mặt cô nghiêm túc: "Anh trai."
Giọng nói vừa máy móc vừa cứng đờ, đâu có sự mềm mại như khi họ gặp nhau trước kia.
"Sao lại cứ như là anh ép em thế?" Kỷ Lâm Quyến cười: "Anh biết là anh tới muộn, anh có lỗi với em."
"Xin lỗi em nhé nhóc con."
Dứt lời, Kỷ Lâm Quyến cũng không chờ cô kịp trả lời lại, anh vòng cánh tay qua lưng cô, nắm lấy bả vai cô: "Dì em cũng không ở nhà, em muốn ăn gì?"
Tự dưng hai người họ lại dựa vào nhau, khiến Bạch Lệ bất ngờ không kịp đề phòng, người cô cứng đờ ra.
Trong vô thức, cô lại bật thốt ra câu nói ấy trong lòng mình, tuy rằng giọng nói rất nhẹ rất nhỏ: "Không phải anh có bạn gái rồi sao?"
Vừa nói ra, cả hai người đều hơi sững sờ.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn cả mùa đông.
"Em, em không phải là em gái ruột của anh." Bạch Lệ giải thích đến cùng, nói lắp ba lắp bắp.
Sau đó cô chui ra khỏi cánh tay anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người trong thầm lặng: "Bạn gái anh mà biết thì sẽ không vui đâu."
Cô tự đặt bản thân mình vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!